Lý Từ Nhiệm vừa nói đến đấy đã bị Ngô Thị Lan cắt ngang.
“Giới thiệu cái gì chứ? Hai ta đều biết thân phận của bà ấy! Không phải là mẹ của Diệp Quân Lâm đây sao?”
Ngô Thị Lan ghét bỏ nhìn Chí Oánh.
Người phụ nữ này trông còn già hơn bà nữa.
Cả người cũng bẩn thỉu, bốc mùi quá.
“Con mau buông bà ta ra đi! Thật bẩn mài!”
Ngô Thị Lan ra lệnh:
Chí Oánh tự tỉ cúi thấp đầu, căn bản bà còn chẳng dám mơ được những bộ quần áo đẹp để như Ngô Thị Lan đang mặc. Trải qua gần ba mươi năm sống thê thảm khiến cho bà từ một thiên kim biến thành một kẻ đứng dưới tâng chót của xã hội. Chí ít trong lòng bà vẫn luôn định ninh…
cố gắng sống thêm từng ngày, phải vì con trai mình. Nếu không bà đã sớm tự vẫn rồi. Ngô Thị Lan nói vậy càng khiến bà tự tỉ vê bản thân, theo bản năng níu lấy tay Lý Từ Nhiệm mới đứng vững thêm được chút. “Bà ngoại, đây là mẹ của Quân Lâm thì cũng là mẹ con mà…” Một lân nữa Lý Từ Nhiệm bị Ngô Thị Lan chặn họng: “Con còn đám nhận mẹ đấy à, con với Quân Lâm cũng đã ly hôn rồi đấy! Hai người không còn quan hệ gì cả, vậy thì mẹ nó có quan hệ gì với con?”
“Huống chỉ còn là một kẻ bẩn thiu như vậy, con xem bẩn thành cái dạng gì rồi? Đây cũng quá xấu rồi nhỉ? Cái loại người này mà có thể đi cùng một đường với con ấy à?” Bà ấy biết, hiện tại nói về thân phận hay kể cả những thứ khác liên quan đến bà, thì đều là sọi dây ràng buộc cả con trai lẫn con dâu mình. “Bà ngoại, bà hơi quá đáng rồi đấy ạ, sao bà có thể nói người ta như vậy chứ? Lý Từ Nhiệm tức giận nói. “Lý Từ Nhiệm, con có biết mình đang làm gì không? Con vẫn còn không biết thân biết phận nữa đây à?”
“Con là tổng giám đốc của tập đoàn Đông Thiên, là người đứng trên vạn người, trong tay con có cả hạng mục lón lên đến năm mươi tỷ! Con chính là cháu ngoại của thế gia giàu có ở Kim Lăng này!
Con thuộc về tầng lớp quý tộc!”
“Con là một tiểu thư đài cát, làm sao có thể ở cùng những người như vậy? Cũng chỉ là mẹ chồng cũ thôi! Con không ngại mất mặt à? Không sợ người khác chỉ trỏ cười chê sao?”
Ngô Thị Lan càng nói càng hăng, không để Lý Từ Nhiệm có cơ hội mở miệng phản bác câu nào: “Công ty con là một công ty lớn trứ danh, trên đường con đi có biết bao nhiêu người luôn đòm ngó, họ đều muốn năm thóp được con”
“Nếu để ký giả truyền thông thấy con và loại người này đi cùng đường, vậy còn ra dạng gì nữa?
Sẽ trực tiếp phá hủy cuộc đời con! Cũng sẽ hủy hoại công ty và gia tộc này!”
“Chẳng lẽ con chưa từng nghĩ tới những điều này sao?”
Trịnh Quốc Thắng cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, không sai! Gia tộc nhà họ Trịnh chúng ta tuy rằng không phải gia tộc quá lớn gì, nhưng ở Kim Lăng này cũng có mặt mũi! Trước đây con dây dưa với cái tên Diệp Quân Lâm đó, bọn ta cũng cho qua! Nhưng lần này con lại đưa mẹ của cậu ta không biết ở đâu về đây, bọn ta tuyệt đối không đồng ý! Đi!”
Nói xong, Trịnh Quốc Thắng mạnh mẽ kéo Đào Từ Nhiệm vào trong xe. “Võ Tiêu cũng đi thôi!”
Ngô Thị Lan tự mình đẩy Võ Tiêu lên xe.
Võ Tiêu không biết phải làm sao, cũng không thể nào ra tay với Ngô Thị Lan được.
Cô chỉ có thể len lén báo tin cho Diệp Quân Lâm thôi.
“Ăn mày! Nếu sau này tôi còn thấy bà dây dưa với Từ Nhiệm nhà tôi, tôi sẽ đuổi bà cút khỏi nơi Kim Lăng này!”
Ngô Thị Lan uy hiếp một câu rồi bỏ đi.
“Âm Mọi người đều rời đi cả rồi.
Hiện giờ Chí Oánh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nơi đâu cũng thật xa lạ…