“Người đâu, hiện tại tuyên bố một lệnh Huyền Thưởng trên Dark web, trong vòng một ngày, ai có thể giết được hai me con Chí Oánh và Diệp Quân Lâm! Thưởng ba tỷ!”
“Hắt xì”
Quan Liễu Yên nghe rõ từng nhịp thở.
10,500 tỷ để đổi lấy cái mạng chó của Diệp Quân Lâm? Có đáng giá đến như vậy không không?
Cái mạng chó của Diệp Quân Lâm liệu có thể đáng giá nhiều tiền như vậy? Không chỉ có cô ta, những người khác cũng cảm thấy giá hơi cao.
Nhưng cái này là ông Vân đích thân ra lệnh.
Diệp Nguyên bắt buộc phải làm theo lời ông ta.
Anh ta nhanh chóng đăng cái tin này lên trên dark web.
Ngay sau đó đã có rất nhiều siêu cao thủ và sát thủ nhận vào nhiệm vụ.
Những cao thủ ở ngoài Lạc Việt chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Suy cho cùng thời gian cũng quá ngắn.
Đừng nói tới việc giết Diệp Quân Lâm, ngay cả có đủ thời gian đến kịp Lạc Việt không cũng còn chưa biết.
Chỉ mới một lúc, mà các cao thủ phía nam của Lạc Việt đã tập chung sôi nổi đông đủ ở đây rồi.
Mọi người đều nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút.
Dù sao đó cũng là 103,500 tỷ đó “Ông Vân, ba mươi phút, đã có hàng trăm cao thủ nhận nhiệm vụ rồi, số lượng người đăng ký vẫn không ngừng tăng lên!” Diệp Nguyên mỉm cười.
“Tốt lắm, lần này anh ta có chạy lên trời, cũng không trốn thoát được”
Vẻ mặt ông Vân bình tĩnh.
Anh lại nghĩ đến Diệp Trung Lâm.
Gọi một cú điện thoại cho ông ta: “Diệp Trung Lâm đồ vô dụng nhà ông hãy coi chừng đó, có một ngày, tôi sẽ cho ông thấy Diệp Quân Lâm là chết như thế nào.”
Diệp Trung Lâm sửng sốt một chút, ông ta nói: “Diệp Vân, tôi khuyên ông nhanh cút về kinh thành đi! Nói chuyện này cho Diệp Minh Thiên để ông ta xử lý, ông không cần tham gia vào nữa.
“Ha ha? Tại sao? Tôi mà sợ cậu ta sao? Những chuyện nhỏ này tôi có thể giải quyết, hà tất gì phải làm phiền cậu chủ Minh Thiên chứ?” Mặt ông Vân đầy tự tin.
Ông ta không thể tưởng tượng được Diệp Quân Lâm có được bản lĩnh như thế nào, đưới cái tình huống nguy hiểm như thế liệu rằng có thể chạy thoát được? “Được, tôi đã khuyên ông rồi.”
“Hừm, các ông thật là một đám vô dụng! Không xứng với họ Diệp!” Diệp Trung Lâm cười khổ: “Lại là một người ngu đốtˆ Ông Vân căn bản không nghe theo lời của Diệp Trung Lâm.
Chỉ cảm thấy ông ta là kẻ nhát gan.
Hơn nữa, một đứa con hoang thì có thể gây ra sóng gió gì chứ?
Sau khi Quan Liễu Yên biết tin Diệp Quân Lâm sẽ phải chết, cô ta vui mừng hơn bất cứ ai.
Sáu năm trước cô ta bị Diệp Quân Lâm đuổi ra khỏi thành phố, mối thù này cô ta ghi tạc trong lòng, một lòng muốn trả thù.
Cả hai người đều đồng lòng muốn giết Diệp Quân Lâm Bây giờ cơ hội đã đến rồi.