Đầu Tiêu Kiếm Lượng vậy mà bị vỡ ra, từng tảng não bộ cùng với dịch màu vàng trắng bắn tung tóe. Trên mặt Tiêu Quốc Phổ bị bắn không ít.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Bạch Cốt ra tay nhanh như điện xet, túm lấy 7 chiếc đũa.
“Phóc!”
“Phóc!”
Năm chiếc đũa lần lượt cắm vào mắt mũi miệng và lỗ tai của Trương Tuyết Anh.
Nhất thời Trương Tuyết Anh phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Máu tươi lại bắn ra.
Giờ khắc này, tất cả người nhà họ Tiêu dều trợn tròn mắt.
Một câu cũng không dám nói.
Đám người Tô Triệu Long đi theo Viên Phật đến cũng bị một màn tàn nhẫn kia dọa cho sợ hãi.
Bọn họ mạnh mẽ nhịn lại, không dám nôn ra.
Đám đàn em này đã hiểu được vì sao ngày đó Viên Sơn Hà tiên sinh có thế xưng bá cả tỉnh Giang Nam.
Quá độc ác!
Quả thực tàn nhẫn tới độ làm cho tim người ta đập nhanh!
Trương Tuyết Anh đau đớn lăn lộn trên mặt đất, kêu la thảm thiết trong vài phút, Cuối cùng, cô ta đau đớn đến chết.
“Là ba đại chiến tướng dưới trướng tiên sinh -Bạch Cốt, La Hán, Kim Cương. Tât cả mọi người không được phép lộn xôn!”
Tiêu Quốc Phổ nhận ra, toàn thân ông ta toát mò hôi lạnh.
“Ngoan được chưa?”
Viên Phật cười hỏi.
“Vâng!”
Đám người ngay lập tức yên lặng.
Không ai dám nói gì.
Cũng không có ai nghi ngờ gì.
Bởi vì bọn chúng là một đám giết người không chớp mắt Chọc tới bọn chúng, chỉ có chết.
“Bát đua đâu?”
Viên Phật hỏi.
“Chuẩn bị ngay đi!”
Tiêu Quốc Phỏ ra lệnh.
Rất nhanh, bát đũa đã chuẩn bị xong.
Viên Phật ăn, mọi người đứng nhìn.
Tất cả đều lạnh run.
“Ăn đi, các người đứng đó làm gì? Nhìn ta ăn à?”
Viên Phật cười lạnh nói.
Tiêu Quốc Phổ miễn cường cười nói: “Chúng tôi đều ăn no rồi, không ăn nữa, Viên thiếu cứ tự nhiên!”
Viên Phật ngẳng đầu, nhìn lướt ở trong đám người.