Ngay cả Triệu Kiến Quốc cũng nhìn Triệu Viễn với ánh mắt thất vọng!
Triệu Viễn lắc đầu, quật cường nhìn mọi người rồi nói: “Ông nội bà nội, cháu nghĩ cháu không làm sai gì cả, thứ cho cháu không thể làm theo mệnh!”
“Cháu còn chưa làm sai cái gì 2? Cháu đã chống đối ông Sở! Đây chính là lỗi!”
Ngô Mộc Lan quát.
“Cháu chẳng thấy ông ta có cái gì? Làm gì có ai xin kết thông gia mà ngang ngược như vậy? Coi Tiêu Thắm làm công cụ hả?”
Triệu Viễn ngắng đầu, quật cường nói.
Tiêu Thấm cũng phụ họa: “Đúng! Đúng thế! Chẳng phải nhà họ Sở mạnh sao? Tại sao chúng ta phải nghe lời ông tam”
Sở Nhậm Hùng nhìn biểu hiện của hai người, ông ta bật cười.
“Người trẻ tuổi, có lẽ các cậu không sail Nhưng chính vì nhà họ Sở mạnh hơn các cậu! Các cậu là bên yếu, tôi nói cậu sai, thì chính là cậu sail”
Sở Nhậm Hùng ngang ngược nói.
“Đúng, giờ là thời đại cá lớn nuốt cá bé! Nhà họ Sở mạnh, chúng ta nên ngoan ngoãn nghe lời!”
Ngô Mọc Lan bắt lực nói.
Bà ta là người vợ sắt.
Cũng là người cực kỳ hiếu thắng.
Nếu không phải là cuộc sống bức bách, bà ta có thể như này sao?
“Cho nên nói chúng ta yếu, vì thế chúng ta sai sao?”
Triệu Viễn hỏi.
“Đúng, đúng thế! Cậu sai rồi! Vả miệng! Tôi không truy cứu nữa!”
Sở Nhậm Hùng nhìn anh như nhìn một con kiến hôi.
Triệu Viễn lắc đầu: “Không được! Tôi không thể thỏa hiệp!
Tôi không sail”
“Đúng, anh Viễn tôi không sai! Sao phải vả miệng?”
Tiêu Thắm cũng ủng hộ.
Đừng nói là bọn họ có Diệp Quân Lâm chống lưng.
Cho dù không có Diệp Quân Lâm, Tiêu Thắm cũng không đồng ý.
“Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc, gia phong của nhà họ Triệu các người thật sự là làm tôi thấy nực cười…”
Sở Nhậm Hùng nhìn về phía hai người Ngô Mộc Lan.
Hai người Ngô Mộc Lan thẹn quá hóa giận.
Ngô Mộc Lan đi lên, tát bốp một cái vào mặt Triệu Viễn.
Sau một cái tát.
Toàn trường cực kỳ yên tĩnh.
Triệu Viễn nhìn Ngô Mộc Lan với vẻ mặt không thể tin nỗi.
Từ nhỏ tới lớn, Ngô Mộc Lan chưa từng đánh người.
Nhưng hôm nay, dưới sự bức bách của nhà họ Sở, bà lại làm như vậy.
“Haiz…”
Mọi người nhà họ Triệu lần lượt thở dài.
Nếu không phải vì nhà họ Triệu yếu, ai sẽ nhịn như này.
“Viễn, cháu phải hiểu cho bà nội…”
Ngô Mộc Lan nói nhỏ.