Sau khi Tần Bắc Sơn và trợ lý kiểm tra tổng quát một lượt.
Tần Bắc Sơn đưa ra kết luận như sau: “Muốn chữa trị cho Lý Vương Long phải cần một khoảng thời gian, ít nhất phải bốn tháng.”
“Thế này đi, tôi có thể đưa bệnh nhân này tới Yến Kinh, đích thân chữa trị!”
Tần Bắc Sơn nói.
Tần Bắc Sơn có rất nhiều chuyện lớn ở Yến Kinh, không thể ở lại Tô Hàng được.
Lão Cao và Lý Thiên Hạo nghe Tần Bắc Sơn nói có hy vọng cứu chữa, không khỏi mừng rỡ ra mặt.
Lý nhị gia cau mày hỏi: “Tại sao không chữa ở Tô Hàng?”
“Vì tôi làm việc ở Yến Kinh, ở đó còn có một đống bệnh nhân đang chờ tôi đấy.”
Tần Bắc Sơn giải thích.
Lý nhị gia lắc đầu: “Không được! Nhất định ông phải chữa trị cho cháu trai tôi ở Tô Hàng! Trong thời gian này ông không được đi đâu cả, cũng không được tiếp bệnh nhân khác, phải tập trung chữa trị cho cháu tôi. Bao giờ cháu trai tôi khỏe lại ông mới được phép đi!”
“Ông không đồng ý cũng vậy thôi, nhất định phải ở lại đây, nếu không sống chết thế nào tôi không dám chắc đâu đầy.”
Lý Nhị gia nhìn sang trợ lý của Tần Bắc Sơn.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Trợ lý sợ đến mức run lẫy bẩy.
Nếu Tần Bắc Sơn không ở lại, có lẽ anh ta chỉ có một con đường, là chét.
Lý nhị gia vốn là người bá đạo như vậy đấy, không cho Tần Bắc Sơn bắt cứ cơ hội phản đối nào.
“Ông…”
Tần Bắc Sơn quả thực tức muốn chết.
Ông không thể tiếp tục ở lại Tô Hàng được, chuyện ở Yến Kinh tồn đọng quá nhiều.
“Ông xem thế này có được không, tôi đưa cháu trai ông tới Yến Kinh, bảo đảm sẽ chữa khỏi cho cậu ta, được chứ?”
Tần Bắc Sơn thương lượng.
“Không được! Không thương lượng gì hét, ở yên Tô Hàng chữa bệnh!”
Ánh mắt Lý nhị gia có chút tức giận.
“Phải rồi, tôi nhớ ở Tô Hàng có một bệnh viện tư nhân, mau đưa người tới đó đi! Tần Bắc Sơn, ông cũng phải đi theo!”
Lý nhị gia nói.
“Nhị gia, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Tần Bắc Sơn hoảng loạn.
Lý nhị gia này định giam ông lại để chữa bệnh cho cháu trai của ông ta đấy à?
Cùng lúc đó, Diệp Quân Lâm chạy tới trước bệnh viện.
Vừa trông thấy đoàn xe, anh liền dừng lại.
Không phải vì bất ngờ trước quy mô mười máy chiếc xe, mà là anh cảm nhận được hai sự nguy hiểm tỏa ra từ trong một chiếc xe.
Ở Tô Hàng có không ít người biết đánh đắm, người giống như Thập Tam Thái Bảo, học việc ở chỗ Đỗ Việt, đều là cao thủ hàng đầu.
Nhưng nếu gặp phải hai người đang ngồi trong chiếc xe này, thì coi như gặp phải sư phụ rồi.
Có điều hai người đó cũng chỉ khiến Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn qua một lần mà thôi.
Anh chinh chiến 5 năm, có cao thủ nào mà chưa từng gặp?
Điều khiến anh thắc mắc là, tại sao ở Tô Hàng lại xuất hiện nhân vật như thế này.
Diệp Quân Lâm đang định vào trong bệnh viện thì nhìn thấy một nhóm người đi ra.
Có người mà Lão Cao sắp xếp đi theo Lý Vương Long, còn có cả Tần Bắc Sơn – Tần lão.
“Tần lão?”
Diệp Quân Lâm gọi.
Tần Bắc Sơn nhìn thấy Diệp Quân Lâm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có anh ở đây thì không sao rồi.
Sắc mặt Lão Cao khó chịu, hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lý Thiên Hạo lập tức xông tới: “Lão Cao, đây chính là Diệp Quân Lâm! Chính cậu ta đánh Lý Vương Long mười roi thành như vậy đấy! Cả chuyện của Lý Cuồng và Lý Vương Tôn tiên sinh cũng liên quan tới cậu ta!”
“Phải phải phải, cậu ta chính là Diệp Quân Lâm! Lão Cao, chúng ta có bắt cậu ta luôn không?”
“Cậu ta còn hung hăng sỉ nhục nhà họ lý, sỉ nhục Lý nhị gia!”
Đám người Lý Tùng Khuê lập tức thêm mắm dặm muối.
Lão Cao nghe xong, lập tức nỏi giận: “Thì ra là mày!”
Vệ sĩ của nhà họ Lý nhìn chăm chăm Diệp Quân Lâm.
“Không sai, người là do tôi đánh! Các người muốn Tần lão chữa trị sao? Không thể nào! Không ai được phép chữa cải”
Ngữ khí của Diệp Quân Lâm rất bình thản, nhưng cũng vô cùng bá đạo.