Trịnh Quân Nga bắt đầu làm theo biện pháp. “Hả? Nơi này là thật!” “Chất liệu không sai!” “Kí hiệu không sai!” “Mã vạch phòng giả cũng không sai!”
Phân biệt xong, Trịnh Quân Nga phát hiện vật kỷ niệm Diệp Lâm Quân mang đến đều là thật.
Cô ta lại xác nhận lại một lần nữa.
Vật kỷ niệm là thật
Bản lĩnh của Diệp Lâm Quân lớn như vậy ư?
Sau đó Trịnh Quân Nga rời đi, nói tất cả cho Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng nghe. “Đồ thật, là đồ thật!” Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng vô cùng hưng phấn. “Ha ha ha, Diệp Lâm Quân cũng có chút bản lĩnh đấy chứ!” “Có điều, chúng ta cần lấy về những vật kỷ niệm này.
Chúng ở trong tay chúng ta mới có giá trị
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng vừa nghe được vật kỷ niệm là thật đã lập tức nghĩ cách có được chúng.
Đây là thứ chỉ có thể tình cờ gặp được mà không thể cầu được, có hai nghìn tỉ cũng không mua được!
Không nắm được thứ này trong tay, họ sẽ ngủ không ngon mất. “Ông bà nội, có cần cháu lấy đồ về cho ông bà không?” Trịnh Quân Nga hỏi. “Không, cháu không làm được đâu. Sao có thể lấy về từ trong tay chúng nó được?” Ngô Thị Lan nói.
Trịnh Quân Nga nghĩ cũng đúng, tuy cô ta luôn bắt nạt họ, nhưng chưa có lần nào có lợi cả. Bằng khả năng của mình, chắc chắn cô ta sẽ không lấy được vật kỉ niệm. “Chuyện này ông bà sẽ tự làm! Nhìn thấy nó thì không thể nào ngồi yên được!”
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng không thể chờ lâu được, hai người họ vội vã đi từ tỉnh đến Giang Bắc.
Họ mua rất nhiều quần áo, đồ chơi và đồ ăn vặt cho trẻ em. Tuy bé Quân rất thích những thứ này nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi, chắc chắn sẽ không tiến lên một bước. Đây là kết quả dạy dỗ của Lý Từ Nhiệm và Diệp Lâm Quân, đương nhiên cũng là vì trong lòng bé có khúc mắc với người nhà họ Trình, đồ mà họ cho bé sẽ không lấy. “Lê Nguyên và Hạo Quân đã về rồi à? Ông bà mua vài thứ cho bé Quân này! Bé cho bà ôm một cái nào!” Ngô Thị Lan nhiệt tình ôm bé.
Mặt Lý Từ Nhiệm và Diệp Lâm Quân lạnh xuống, rõ ràng là hai người này có mục đích mới đến.
Quả nhiên không bao lâu, Ngô Thị Lan đã mở miệng hỏi: “Nghe nói Hạo Quân mang về vật kỷ niệm trong đại lễ Phong Vương, nó ở đâu?” “Đúng rồi, có phải đồ thật không?” Trịnh Quốc Thắng cũng hùa theo.
Diệp Lâm Quân và Lý Từ Nhiệm liếc nhau, sau đó Lý Từ Nhiệm vẫn lấy vật kỷ niệm ra.
Ngô Thị Lan vội vàng để bé Quân sang một bên, cầm lấy vật kỷ niệm lật xem.
Trịnh Quốc Thắng cũng làm y như vậy, hai mắt tỏa sáng như nhìn thấy gái đẹp vậy. “Là thật! Là thật”
Hai người này vừa cầm huân Chương kỷ niệm lên đã không thể giữ được bình tĩnh, liên tục thốt lên đầy kinh ngạc.
Họ vừa biểu hiện nhiệt tình vừa thỉnh thoảng nhìn Lý Từ Nhiệm một cái
Hai người họ đang ám chỉ cô.
Thấy dáng vẻ hai người này thích đến phát điện như thế, Lý Từ Nhiệm đúng là có hơi ngượng ngùng. Đúng lúc cô vừa định tặng cho hai người một bộ, Diệp Lâm Quân kéo cô một cái.
Lý Từ Nhiệm chỉ có thể nhịn xuống, tùy ý hai người họ bóng gió.
Cuối cùng, Ngô Thị Lan không nhịn được hỏi: “Hạo Quân, lần này cháu mang về mấy bộ vật kỷ niệm?” “Ba bộ, mẹ cháu, vợ cháu và con gái mỗi người một bộ!” Diệp Lâm Quân trả lời. “Ôi chao, bé Quân cũng có à? Con bé còn nhỏ thế thì biết cái gì? Hay là thế này nhé, cháu tặng bộ của bé Quân cho bà! Bà sẽ đặt riêng cho con bé vài bộ đồ chơi của trẻ em được không?” Ngô Thị Lan hỏi đầy mong đợi. “Hả?”