Diệp Quân Lâm không tin những lời vặt vãnh mà Diệp Minh Thiên nói.
Đúng rồi!
Ông ta đến đây rất kín tiếng và lặng lẽ.
Nhất định là không muốn ai biết được ông ta đến Giang Bäc.
Anh không dám di chuyển mẹ mình.
Chỉ còn tính đến một khả năng – điều tra rõ ràng bí mật kia.
Anh hạ quyết tâm.
Mẹ anh đã tự cứu mình bắng bí mật này.
Diệp Minh Thiên nhìn có chút mất tự nhiên, vẻ mặt phức tạp, có lẽ là không biết mở miệng như thế nào.
Ông ta rất muốn ngồi bên cạnh anh để nói chuyển.
“Bà ấy có nói qua cho cậu về chuyện của tôi?”
Diệp Minh Thiên thở dài hỏi.
“Có nói qual”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
“Vậy bà ấy có từng nói gì đó vê bí mật nào chưa?”
Diệp Minh Thiên hô hấp dồn dập, gắt gao nhìn chăm chăm Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm mỉm cười: “Tất nhiên là có, mẹ tôi đã nói cho tôi biết rất nhiều bí mật của ông: “Âm!”
Nhìn thấy nụ cười đầy ác ý của Diệp Quân Lâm, da đầu của Diệp Minh Thiên như muốn nổ tung, trái tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Diệp Quân Lâm đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
€ó vẻ như anh biết rõ bí mật kia.
Nhưng cũng không chắc chẵn.
Sợ rằng Chí Oánh nói ra những bí mật khác nữa.
“Bí mật gì?”
Diệp Minh Thiên cắn đầu hỏi.
Diệp Quân Lâm cười: “Ông lại không biết bí mật của chính mình saó?”
Diệp Minh Thiên toát ra mồ hôi lạnh lo lảng một hồi.
Bây giờ ông ta không thể chắc chắn liệu Diệp Quân Lâm có thực sự biết bí mật hay không?
Giết hay không giết?
Vấn đề này rất rối.
“Sao? Muốn giết tôi?”
Đột nhiên giọng nói của Diệp Quân Lâm vang lên bên tai khiến ông ta run lên.