Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan miễn cưỡng đi vào biệt thự.
Triệu Nhã Lan tức giận nói với Diệp Quân Lâm: “Đừng đi theo chúng tôi.”
Cuối cùng mọi người cũng tiến vào trong đại sảnh, ổn định chỗ ngồi.
Cả nhà Lý Văn Uyên đều ngồi ở một vị trí cách thật xa lão phu nhân cùng cả nhà họ Triệu.
Những nhân vật có địa vị càng cao thì càng được coi trọng, có thể ngồi phía trước.
“Bà xã, lát nữa tôi sẽ tặng quà. Sau khi nhận quà, chắc chắn mẹ sẽ rất vui vẻ.” Lý Văn Uyên nói.
Triệu Nhã Lan lau nước mắt, không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
Sau khi khách mời đã tới đông đủ, người dẫn Chương trình bắt đầu đọc, tiền hành từng hạng mục của buổi lễ.
“Tiếp theo sẽ là phần tặng quà sinh nhật!”
Sau khi người dẫn Chương trình thông báo, mọi người bắt đầu tặng quà cho lão phu nhân.
Buổi tiệc hôm nay có tới hàng trăm người. Tất cả đều là người thân và bạn bè, cũng là những nhân vật có thực lực đến dự.
Quà tặng không chỉ rất đa dạng mà còn đều có giá trị cao.
Những lời chúc mừng không ngót vang lên.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lập tức cảm thấy tự tin trỏ lại.
Bởi vì những món quà được mang tới, không ai có thể so sánh với món quà của họ. Một số món còn kém hơn rất nhiều.
Đối mặt với những lời chúc mừng này, Ngô Mộc Lan chỉ gật đầu, tỏ ra không mấy quan tâm.
“Đi, chúng ta mau lên tặng quà thôi. Mẹ vợ nhát định sẽ rất vừa ý.” Lý Văn Uyên nói, nhanh chóng đưa Triệu Nhã Lan tới trước để tặng quà.
“Nhã Lan, em đã chuẩn bị kỹ càng rồi nhỉ?”
Trước mặt Triệu Nhã Lan lúc này là chị họ của bà, Triệu Tú Mỹ cùng chồng của bà ta là Khi Triệu.
“Haha. Vâng, chị họ, anh rễ, hai người cũng chuẩn bị rất tốt rồi đúng không.” Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan mỉm cười.
Lúc này bọn họ đều tưởng tượng đến cảnh, sau khi Ngô Mộc Lan nhận được món quà này, sẽ không thể ngừng mỉm cười vì Vui sướng.
“Tiếp theo là quà chúc mừng của cháu gái Triệu Tú Mỹ và cháu rễ, một bức thư pháp và bức họa do đích thân Đường Bá Hỗ chắp bút, trị giá bảy trăm ngàn nhân dân tệ. Ngoài ra còn có một cây nhân sâm năm trăm năm tuổi. Cuối cùng là phật ngọc do cháu gái Triệu Tú Mỹ đã đặc biệt xin từ chân núi Nga Mi, kính chúc lão phu nhân dồi dào sức khỏe.”
Người dẫn Chương trình đọc một loạt những món quà do Triệu Tú Mỹ mang tới.
Cả khán phòng liền tràn ngập tiếng vỗ tay. Mọi người đều rất hài lòng với món quà này. Đặc biệt là còn mang tới phật ngọc, thực sự rất có tâm.
Nghe xong, lão phu nhân cuối cùng cũng mỉm cười, hiển nhiên là rất thích những món quà này.
“Tú Mỹ, Khi Triệu, ta rất thích món quà của các chùa.” Ngô Mộc Lan đích thân lên tiếng.
Chỉ có Lý Văn Uyên, Triệu Nhã Lan và Lý Tử Nhiễm là chết lặng, không biết phải nói gì. Vì món quà này gần như rất giống với món quà của họ.
Có điều, những món quà này đều có giá trị gấp mấy lần những thứ gia đình Lý Văn Uyên chuẩn bị.
Đáng sợ hơn là, hai món quà này lại ở ngay hai vị trí liên tiếp trước sau. Nếu lão phu nhân biết được món quà của họ không những giống, lại còn rẻ tiền hơn, thì thật không biết phải trốn vào đâu cho hết xấu hồ.
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan căng thẳng đến mức thở không ra hơi, mồ hôi lạnh cũng nhanh chóng thắm ướt quần áo.
“Tiếp theo là quà của con gái Triệu Nhã Lan và con rễ Lý Văn Uyên. Hả?”
Khi nhìn thây món quà, ngay cả người dân Chương trình cũng phải sững sờ.
“Thật là trùng hợp! Sao có thể?”
“Sao vậy? Có vấn đề gì với món quà của họ ư?” Có người đột nhiên hỏi.
Sau khi bình tĩnh trở lại, người dẫn Chương trình liền đọc: “Món quà từ gia đình Triệu Nhã Lan là một bức thư pháp và tranh trị giá ba trăm nghìn nhân dân tệ, một cây nhân sâm hoang dã trăm tuổi, và Phật Ngọc được thỉnh từ chùa Đại Văn tại thành phố Tô Hàng.”
“Chà, cũng có chút tâm ý. Món quà do bà ấy và Triệu Tú Mỹ chuẩn bị gần như giống hệt nhau, chỉ là giá trị so ra chỉ bằng một nửa.”
Ngay khi người dẫn Chương trình đọc xong, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi để trốn vào.
Vô cùng xấu hồ.
Thậm chí còn xấu hỗ hơn cả tình huống của Diệp Quân Lâm lúc trước.