“Bọn họ không hiểu quy tắc, căn bản là không đặt Côn Luân tướng quân vào mắt.”
“Mấy người này nhìn rất lạ mặt, có lai lịch gì chứ? Có phải trà trộn đến đây không?”
…
Rất nhanh mọi người đều chú ý đến nhóm người Lý Văn Uyên.
Nghe được giọng nói bên cạnh, Lý Văn Uyên hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống.
Quá mất mặt!
Cái này so với việc mất mặt trước mặt người thân không giống nhau. . ngôn tình sủng
Trình độ mất mặt này thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Đầu tiên ở nơi này bọn họ không có cảm giác tồn tại, hơn nữa nơi này chỉ toàn nhân vật có tai tiếng, bọn họ chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt.
Đó chính là loại cảm giác nhục nhã.
Không đến một lát, giữa sân đã tụ tập rất đông.
Chỉ thấy mấy người mặc quân trang đi đến, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bọn họ.
Người đàn ông đi đầu trên vai là quân hàm một sao, là một thiếu tướng.
Anh ta đứng chỗ đó, toả ra khí phách đè ép khiến mọi người đều không dám nói gì.
“Giới thiệu một chút, tôi đi linh ở chiến khu phía Đông, hiệu là Thanh Long, là thân cận bên cạnh Côn Luân tướng quân!”
Thanh Long bá đạo nhìn quanh hiện trường.
Ba người Lý Văn Uyên thấy vậy bị doạ cho run cầm cập.
“Côn Luân tướng quân này cũng quá là kinh khủng. Một người đi theo mà cũng đã lên đến thiếu tướng?”
“Côn Luân tướng quân chính là thượng tướng năm sao duy nhất đấy!”
Triệu Nhã Lan lo lắng đến muốn khóc: “Chúng ta ít ít nhiều nhiều cũng nên mang quà đến, lỡ như bọn họ cảm thấy chúng ta không tôn trọng họ thì phải làm thế nào?”
Thị trưởng Chu Ngọc Hằng hỏi: “Thanh Long thiếu tướng, khi nào thì Côn Luân Tướng quân đến đây?”
Thanh Long cười cười: “Thật ra tướng quân đã đến rồi, nhưng tướng quân hành sự khiêm tốn, vẫn không muốn tham gia loại tiệc hội như thế này, ngài ấy có thể đến là đã vượt quá dự liệu của tôi rồi.”
Thanh Long vừa nói xong, toàn trường xôn xao.
Tất cả mọi người xôn xao tìm kiếm.
Thanh Long nghiêm nghị nói: “Tất cả mọi người không cần tìm, nhưng mọi lời nói cử động của mọi người đều nằm trong mắt tướng quân. Hôm nay ngài ấy cử tôi ra mặt, mọi người có gì thì cứ nói với tôi.”
Nghe vậy Lý Văn Uyên nhỏ giọng nói: “Cái này không phải ám chỉ rõ ràng sao?”
Những người khác cũng hiểu thành ý này.
“Thẩm Vạn Sơn Tô Hàng dâng lên tướng quân một đôi dạ minh châu.”
“Trường Thanh bộ Thương mại Tô Hàng dâng lên tướng quân hai cây nhân sâm trên trăm năm.”
“Câu lạc bộ Thiên Khải Tô Hàng dâng tặng tướng quân một chiếc McLaren p1.”
…
Tất cả mọi người trong hội trường đều đi lên tặng lễ vật.
Lễ vật đem tặng cực kỳ kinh khủng.
Thậm chí còn có tặng biệt thự.
Thấy người khác tặng quà kiểu này, vợ chồng Lý Văn Uyên cúi thấp đầu.
Đến Lý Tử Nhiễm cũng muốn rời đi.
Ở bên trên sân khấu, Thanh Long nhìn quà tặng chất đống, sắc mặt thay đổi, cực kỳ lạnh lùng.
“Các người có ý gì?”
Âm thanh từ cuống họng của Thanh Long làm toàn hội trường ngừng lại.
Dù là Chu Ngọc Hằng hay vị đại tướng ở biên cương đều câm như hến.
Mọi người nhao nhác nhìn Thanh Long, không rõ là có ý gì?
“Các người đây là đang vũ nhục Côn Luân tướng quân sao?”
“Không có, không có, tuyệt đối không có chuyện đó!”
Mọi người đều bị dọa sợ rồi.
“Tôi cảnh cáo mọi người, tướng quân ghét nhất chính là cái kiểu này, đừng có áp dụng suy nghĩ đó của các người lên người tướng quân,như vậy chính là đang xem thường tướng quân!”
Thanh Long quát lớn, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Còn nữa, Côn Luân tướng quân sẽ thiếu số tiền này sao?
Căn bản không thiếu.
Kinh tế và quân quyền của Côn Luân tướng quân đều rất mạnh!
“Thanh Long thiếu tướng bớt giận, chúng tôi biết sai rồi!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, phát hiện có người không mang quà tới.
“Cha, cha giơ tay lên đi, có chuyện tốt tới tay.”
Diệp Quân Lâm nhắc nhở.
Ba người Lý Văn Uyên vừa nghe đến việc không thích tặng quà thì tinh thần được trấn an không ít.
Nhưng giơ tay lên thì không dám.
“Tử Nhiễm tin anh giơ tay lên đi, tuyệt đối là việc tốt!”
Lý Tử Nhiễm giơ tay lên, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.
Ánh mắt Thanh Long nhìn chằm chằm Lý Tử Nhiễm: “Tốt, rất tốt! Không cầm bất cứ quà tặng nào đến, biểu thị thái độ của các vị rất đúng! Các vị tôn trọng tướng quân! Như vậy là tốt!”
Nghe thấy lời khen ngợi của thiếu tướng, ba người Lý Tử Nhiễm được sủng mà sợ, theo bản năng đứng dậy.
“Tên các vị là gì?”
Thanh Long hỏi.
“Chào Thanh Long thiếu tướng, tôi tên là Lý Tử Nhiễm, đây là cha của tôi Lý Văn Uyên…”
Lý Tử Nhiễm lễ phép giới thiệu mấy người.
“Rất tốt, tôi đã nhớ kỹ các vị rồi, về sau có chuyện gì tốt sẽn ưu tiên các vị.”
Thanh Long đảm bảo.
Lần này tất cả mọi người trên toàn hội trường đều nhìn họ với ánh mắt hâm mộ, kể cả Chu Ngọc Hằng.
Ba người Lý Tử Nhiễm và Lý Văn Uyên đều vội vàng nói lời cảm ơn.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ đến, chuyên tốt như thể sẻ rơi trúng đầu bọn họ.
Đến mức lúc yến hội kết thúc, bọn họ đều cảm thấy đây là áo giác.
“Trời ạ, đây chính là sự thật!”
Lý Văn Uyên đem danh thiếp mấy vị nhân vật lớn cho vào túi.
Vừa rồi có không ít người đến lấy lòng ông.
“Con gái, vận khí của con thật tốt!”
Triệu Nhã Lan cười nói.
Lý Tử Nhiễm cười xinh đẹp nói với Triệu Nhã Lan: “Mẹ tất cả đều phải cảm ơn Diệp Quân Lâm! Là anh ấy đoán đúng Côn Luân tướng quân không thích quà, cũng là anh ấy nói con giơ tay, nếu không con cũng không dám!”
“Đêm nay Quân Lâm đúng là khiến chúng ta phải nhìn bằng con mắt khác, giải quyết vấn đề rất nhanh.”
“Còn không phải sao? Nếu không phải do con thì chúng ta có thể tham gia tiệc tối sao?”
Cha mẹ vợ khen Diệp Quân Lâm không ít.
Diệp Quân Lâm cười cười nói: “Đó là mọi người vận khí tốt, con chỉ xin được ở chỗ người bạn mấy tấm thiệp mời mà thôi!”
Lý Tử Nhiễm dùng ánh mắt khác lạ nhìn Diệp Quân Lâm.
Giống như chuyện đến nay đều do anh điều khiển, vừa mở miệng là có thể giải quyết vấn đề.
Hẳn là anh có lai lịch lớn.
Hết thảy mọi chuyện đều là do anh sắp xếp?
Nhưng nghĩ lại anh là vừa mới ngồi tù sáu năm.
Sao có thể chứ?
Rất nhanh cô liền gạt ý nghĩ này đi.
Đên nay đúng là kinh hồn động vía.
Cũng may kết thúc tốt đẹp.
Vợ chồng Lý Văn Uyên vui vẻ vì xả được cơn tức.
Nhất là trước mặt cha bọn họ đã tranh được chút danh tiếng.
Nhưng mà lúc này Lý Thiên Hạo gọi điện thoại tới, Lý Văn Uyên nhận điện thoại.
“Từ ngày mai trở đi, mày và Tử Nhiễm không cần đi làm nữa!”
“Cái gì?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng vô tình của Lý Thiên Hạo: “Chúng mày làm cho tao rất thất vọng, nợ tao hai trăm tám mươi vạn khi nào thì có?”
“Cha, con…”
“Nếu không có thì tao sẽ thu hồi công ty, các người không thể thì tao sẽ giao cho người có năng lực, tao sẽ để cho Trương Tùng và Lý Mộng Nguyệt tiếp nhận, chúng mày tốt nhất là nên tự lo lấy thân đi! Tút, tút, tút…”
Lạch cạch!
Điện thoại Lý Văn Uyên rơi xuống đất.
Sau khi biết chuyện, Lý Tử Nhiễm cùng Triệu Nhã Lan cũng khóc sướt mướt.
“Sao vậy?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Lý Tử Mẫn khóc đến nước mắt đầy mặt: “Ông nội lấy công ty, chúng ta thất nghiệp rồi.”
“Hừ, bọn họ sẽ hối hận thôi!”
Một bên khác.
Bên trong nhà tổ của Lý gia.
Lý Thiên Hạo vừa cúp điện thoại.
Lý Văn Phi đã cẩn thận nói: “Chúng ta chèn ép cả nhà lão Tam, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cái tên Diệp Quân kia sẽ không có bối cảnh gì chứ?”
Lý Văn Hải nói: “Cha, anh cả đã hỏi thăm rõ ràng, bạn học cũ của con là Cục thuỷ lợi thành phố, ông ta cũng đi tham gia yến hội. Ông ta nói Diệp Quân Lâm căn bản không có bối cảnh gì, là dựa vào một người bạn để đi vào, càng buồn cười hơn chính là một nhà bọn họ lại không đem theo quà, không cần nói là mất mặt bao nhiêu. Người ta nói không thích tặng quà, cả nhà Lý Văn Uyên không tặng thật.”
“Ha ha ha ha…”
Mọi người đều cười thành tiếng.
Lý Thiên Hạo cười lạnh nói: “Cả nhà Lý Văn Uyên dám ở biệt thự Bạch Vân làm chúng ta mất hết mặt mũi, cha nhất định phải thu lại công ty, cho bọn họ thất nghiệp luôn!”
Lý Thiên Hạo vì chuyện đêm nay rất tức giận.
Lý Văn Hải bày mưu, để Lý Thiên Hạo thu hồi công ty.
Trương Tùng cũng phụ hoạ nói: “Không sai, cả nhà này chính là loại vong ơn bội nghĩa! Đến ông nội cũng không thèm coi ra gì, cháu cam đoan sẽ khiến bọn họ không có đất mà sống nữa!”
Lý Thiên Hạo nhìn Trương Tùng, một mặt chờ mong: “Tùng à, sau này mọi người đều nhờ cháu, ngày mai ở Thành Tây có dự án công viên sinh thái, chúng ta không tham dự được, vì không có quan hệ, Tùng à, cháu phải cố gắng nhiều hơn, dựa vào quan hệ mà kéo về thêm mấy cái dự án nữa.”
Trương Tùng cười cười: “Ông nội yên tâm đi ạ!”