“Em biết tối qua xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Hình như em uống hơi nhiều.”
Tiêu Thấm xoa tóc, ngượng ngùng nói.
“Sau này không cho phép ra ngoài uống rượu, điện thoại không được tắt máy! Cho dù có muốn giải tỏa cũng không được như vậy, em có biết mọi người lo lắng cho em thế nào không? Rất nguy hiểm!”
Diệp Quân Lâm giả vờ tức giận nói.
“Em nào có giải tỏa, chuyện hôm qua anh và chị em đừng để ý, em chỉ nói đùa thôi, hai người đừng tưởng là thật.”
Tiêu Thấm che miệng cười xấu hổ.
“Ừ, sau này ngoan ngoãn nghe lời là được.”
Diệp Quân Lâm cười.
Tiêu Thấm gật đầu.
Nhưng ngay một giây sau, cô lại đứng dậy ôm chầm lấy Diệp Quân Lâm.
Cả người Diệp Quân Lâm cứng đờ, không dám tin nhìn Tiêu Thấm.
“Em… em làm gì thế?”
Cả người Diệp Quân Lâm cứng ngắc, cũng không dám động đậy.
“Đừng nói gì cả, em chỉ ôm anh mười phút thôi, trong khoảng thời gian đó, anh thuộc về em”
Giọng nói của Tiêu Thấm truyên đến, Diệp Quân Lâm không giấy dụa nữa, mặc cho cô ấy ôm.
Mười phút sau, Tiêu Thấm buông Diệp Quân Lâm ra.
Cùng ngày, Tiêu Thấm rời khỏi tỉnh thành, cô ấy tới Hoa Hải thực tập.
Cho dù là Thiên Danh hay tỉnh thành đều có ký ức về Diệp Quân Lâm, cô ấy không muốn ở lại nữa.
Cuối cùng, ba người cho chuyện này là một trò đùa để giải quyết.
Nhưng trong lòng ai cũng hiểu sự thật là như thế nào.
Dưới sự sắp xếp của nhà họ Trịnh, Tiêu Thấm vào một khách.
sạn năm sao ở Hoa Hải ở.
Lúc cô ấy đi tới sảnh lón, lại nghe được ba chữ Diệp Quân Lâm.
Tiêu Thấm dừng chân lắng nghe.
Mấy người ngồi trêu ghế sô pha cách đó không xa đang nói chuyện phiếm.
“Thật sao? Tên là Diệp Quân Lâm?”
Đúng vậy, tên nhóc này được nhà họ Diệp ở Thiên Thành nhận nuôi, thân phân vốn là trẻ mồ côi?
“Từ nhỏ nó đã bị ném đi rồi, không ngờ lại ở Thiên Danh? Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được đứa nhỏ này rồi!”
“Còn không phải sao, gần đây nhà họ Sở và nhà họ Quách cùng tới Kim Lăng làm loạn, tôi mới biết được Diệp Quân Lâm ở đó…