Diệp Lâm Quân vội vàng ôm lấy con gái vào lòng.
“Để tôi xem ai dám động tới con bé! Đừng ép.
tôi phải ra tay!”
Diệp Lâm Quân nhìn chằm chằm đám người kia với vẻ lạnh lùng.
“Anh muốn ra tay với chúng tôi ư?”
“Chúng tôi biết quá khứ của anh, trước kia lúc anh làm Nhất Vũ Kiên Vương thì đúng là rất mạnh, không có một tông sư nào có thể làm đối thủ của anh! Nhưng lúc đó anh cũng chỉ là chí tôn giả mà thôi! Lúc đó anh cũng không thể nào đánh thắng được chúng tôi chứ nói gì là bây giờ?”
Tam trưởng lão của thành Vô Song nở một nụ cười khinh thường rồi nói.
“Các người có thểthử xem sao!” Diệp Lâm Quân ôm lấy con gái rồi nói.
“Người tới, dẫn cô bé đi!”
Nhị trưởng lão trực tiếp ra lệnh.
Ngay lúc bọn họ đang giãng co thì Lý Từ Nhiệm và một đám người nữa chạy tới.
Trong đó còn có cả hoàng đế Tây Đường và đám người Hoàng Hải Bắc.
Dường như là quản lý cấp cao của môn phiệt Tây Đường đều tới đây.
Những người này vừa tới thì quỳ gối xuống trước mặt thành Vô Song.
Hóa ra những truyền thuyết mà môn phiệt Tây Đường ghi lại trong sách cổ đều đến từ thành Vô Song.
Thậm chí đại đa số truyền thừa của môn phiệt Tây Đường cũng đến từ thành Vô Song.
Có thể nói thành Vô Song thành Vô Song là tổ tiên của bọn họ.
Bây giờ bọn họ nghe được thành Vô Song muốn nhận bé Quân làm học trò thì đều chạy tới đây.
“Diệp Lâm Quân, anh ngăn cản cái gì chứ?
Bé Quân có thể được thành Vô Song nhận làm học trò đó chính là vinh quang lớn nhất trong đời cô bé rồi!”
“Sau này anh và Lý Từ Nhiệm cũng sẽ một bước lên trời!”
“Hiểu cái gì gọi là mẹ quý nhờ con không?”
“Bé Quân là hy vọng của thành Vô Song, các anh cũng sẽ được đi theo hưởng phúc, bốn bỏ năm lên thì các người cũng sẽ là thành viên của thành Vô Song”
“Chẳng khác nào là buồn ngủ gặp chiếu manh” Đám người bà cụ khuyên.
Không chỉ có ba mẹ của bé Quân mà cả họ hàng của cô bé cũng sẽ được hưởng nhờ.
Đúng là một người làm quan cả họ được nhờ mài Nhà họ Lý và môn phiệt Tây Đường đều hy vọng bé Quân có thể đi theo thành Vô Song.
“Tôi cũng thấy không tệ!”
“Đúng thế, bé Quân có tài như vậy thì cần chú ý bồi dưỡng thêm” Chí Oánh và Chí Nam Yên cũng đồng ý cho bé Quân đi.
Đương nhiên bọn họ khác với những kẻ khác.
Những người khác là vì lợi ích của bản thân mình, còn bọn họ chỉ là vì muốn tốt cho bé Quân mà thôi: Diệp Lâm Quân nhìn về phía Lý Từ Nhiệm rồi hỏi: “Em cũng cảm thấy thế à?”
Lý Từ Nhiệm gật đầu rồi nói: “Đúng thế, mặc dù em cũng không nỡ con bé nhưng bé Quân không thể làm một người bình thường được. Vậy còn chẳng bằng cho con bé một tương lai sáng lạn.”
“Em biết trình độ huấn luyện của anh rất cao, anh có thể khiến cho mọi người trở thành cao thủ chỉ trong một thời gian ngắn nhưng thiên phú của bé Quân rất tốt, không nên lãng phí!”
“Bây giờ có thành Vô Song bồi dưỡng bé Quân, còn hứa sẽ dốc hết tài nguyên! Em cảm thấy đây mới là sân khấu của con bé.
Những lời Lý Từ Nhiệm nói khiến cho thành Vô Song cảm thấy rất vui.
“Ừ,vân có người hiểu chuyện đấy nhỉ”