Hoàng tộc không chỉ là thực lực đạt tới đỉnh cao kinh khủng về mọi mặt, mà điều cần thiết hơn là sự lâu đời kéo dài hàng mấy trăm năm. Hoàng tộc thông thường đều tồn tại sừng sững đến năm trăm năm, thậm chí có khi còn lên tới hàng nghìn năm.
Một gia tộc trải qua khoảng thời gian dài như vậy tưởng tượng thôi cũng biết họ hùng mạnh đến cỡ nào. Thế mà, dòng họ Hoàng tộc nhà họ Diệp ở Sa Pa cũng chỉ là chỉ thứ của nhà họ Diệp ở kinh thành, điều này đủ để thấy nhà họ Diệp ở kinh thành hùng mạnh đến như thế nào?
“Thế thì tốt rồi, vậy chúng ta cứ đưa Diệp Văn Tùng đến nhà họ Diệp ở Sa Pa đi! Như vậy thì nhà họ Diệp ở kinh thành cũng có thể biết tin!” Đàm Hành Ba nhất trí.
“Mong rằng nhà họ Diệp có thể mau chóng tìm được cao thủ đến xử lý tên Thăng nhãi kial”
“Tôi không thể nhịn nổi cục tức này nữa rồi!”
Gia Cát Thanh phẫn nộ lên tiếng.
Cùng lúc đó, trên dưới nhà họ Trịnh đang nghĩ cách làm thế nào có thể đuổi mẹ con Diệp Quân Lâm ra khỏi nhà.
“Tìm người đuổi bọn họ ra ngoài là biện pháp bất đắc dĩ cuối cùng rồi! Mọi người thử nghĩ xem có biện pháp nào nữa không?” Ngô Thị Lan hỏi.
Trương Văn Thao vừa mới đi đứng lại được, đảo mắt, cười nói: “Bà ơi con nghĩ ra một cách, chúng ta sẽ làm thế này…”
Sau khi Trương Văn Thao nói xong biện pháp, Ngô Thị Lan liền võ tay: “Tốt!”
“Cách này của Văn Thao rất tốt! Nhất định có thể đuổi mẹ con bọn họ ra ngoài!”
Mọi người nhộn nhịp cười nói.
Cách làm của Trương Văn Thao rât đơn giản. Căn cứ vào thói quen sinh hoạt trên mọi phương, điện của Diệp Quân Lâm và Chí Oánh để cho bọn họ không thể tiếp tục sống sót ở cái thành phố này.
Đến lúc đó bọn họ sẽ tự động rời khỏi đây. “Bà nội, chúng con lập tức đi sắp xếp! Diệp Quân Lâm, tôi sẽ làm cho anh cùng người mẹ kia của anh ở Kim Lăng đến một miếng cơm cũng không được ăn!”
Trương Văn Thao lạnh giọng nói. Đến đây vài ngày rồi, Chí Oánh đã dần đần thích nghỉ với cuộc sống ở đây.
Sáng sớm, sau khi nấu bữa sáng cho Diệp Quân Lâm, bà liền đi tới chợ rau gần đó mua chút ít thịt và rau xanh để làm bữa tối cho anh. Sau khi lựa xong rau xanh ở quây rau, bà đưa nó cho chủ quây hàng. Chủ quầy vừa định đặt rau lên cân lại nhìn thấy khuôn mặt của Chí Oánh một cách rõ ràng. “Không được! Không được! Rau của tôi không bán cho bà!”
Chủ quầy hàng liên lập tức cất rau đi. “Hả?”
Chí Oánh ngẩn người.
Trong đầu nghĩ những người này thật kì quái, đột nhiên lại không chịu bán rau cho bà.
Chí Oánh cũng không để ý, đi tới quây hàng bên cạnh.
Kết quả sau khi vị chủ quây này nhìn rõ khuôn mặt của bà, lập tức nói: “Không được, rau của tôi cũng không bán cho bà, mau đi đi!”
Mấy quầy hàng xung quanh nhìn thấy cô giống như là gặp ôn thần vậy, vội vàng né tránh. Lúc này Chí Oánh mới ý thức được vấn đề.
Bà cố ý đi xa hẳn ra, đi đến một đầu khác của chợ rau. “Rau của tôi hôm nay không bán!”
Chủ quây hàng vừa nhìn thấy Chí Oánh liền nói. Chí Oánh khó hiểu chỉ sang bên cạnh nói: “Bọn họ không phải vẫn đang bán đó sao? Tại sao đến lượt tôi lại không bán nữa?”
“Đúng, rau của tôi có thể bán cho bất kì ai! Chỉ riêng một mình bà không bán! Mau cút đi! Đừng làm cản trở chuyện làm ăn của tôi!”