Nhất là hai người Kim Phụng Thiên, các ông cười vô cùng đắc ý.
Diệp Lâm Quân biết rõ rằng là bọn họ có tội nhưng lại chẳng thể làm gì được!
“Nhưng tôi sẽ dựa theo cách của mình mà đòi lại công bằng!” Anh vừa nói dứt lời thì đám người cũng vô cùng kinh ngạc.
Diệp Lâm Quân muốn làm gì chứ?
“Chỉ dựa Vào arih à? Anh muối lấy lại dông bằng như thế nào?”
Kim Phụng Thiên nhìn chằm chằm Diệp Lâm Quân với vẻ kinh ngạc.
“Tôi sẽ giết các người!” Diệp Lâm Quân nói với vẻ đẳng đằng sát khí.
Ánh mắt kia đáng sợ như kiểu anh vừa mới bước ra từ địa ngục vậy.
Chi mấy chữ đơn giản nhưng lại làm nhấc lên bão tố, khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng sững, SỜ.
Theo pháp luật của Lạc Việt thì cho dù như thế nào tội của Lý Trường An cũng là tội chết, hai người Kim Phụng Thiên giết anh ta chính là lập công, không cấu thành tội! Dù sao thì chứng cứ cũng quá đầy đủ, khiến cho người ta không thể nào phản bác được.
Dù Diệp Lâm Quân biết được rằng tất cả đều là âm mưu của Kim Phụng Thiên, là bọn họ hại chết Lý Trường An còn khiến cho anh ta gánh tội bán nước! Nhưng anh không có cách nào cả!
Quy tắc và luật pháp đều cho rằng Lý Trường An có tội.
Anh không thể nào giải oan cho Lý Trường An được! Không làm gì được! Giống như là ăn cơm nghẹn ở cổ họng, có gai đâm vào sau lưng.
Loại cảm giác này khiến cho người khác rất tuyệt vọng.
Chỉ có thể than thở rằng ông trời không công bằng! Chỉ có thể nhìn hung thủ cười tươi rói còn oan hồn của Lý Trường An thì chịu nhục.
Không có cách nào cả, bởi vì bọn họ chuẩn bị quá đầy đủ.
Bên trong Vệ binh Viêm Long cũng có có không ít người là bạn thân với Lý Trường An! Sau bọn họ không nhìn ra chuyện này quá kỳ quái được chứ? Nhưng nào có cách gì đâu? Bọn họ không có chứng cớ chỉ về phía bọn người Kim Phụng Thiên, chỉ có thể ngâm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Nhưng Diệp Lâm Quân lại khác, mặc dù anh không thể nào sửa lại án sai cho Lý Trường An.
Nhưng anh có thể báo thù, có thể giết chết hung thủ đã sát hại Lý Trường An! Bây giò anh không muốn quan tâm tới quy tắc hay luật pháp nữa mà chỉ muốn giết hai người Kim Phụng Thiên! Đây chính là cách của anh!” “Diệp Lâm Quân điên rồi à? Anh muốn giết người ư?” Tất cả mọi người đều vô cùng sững sờ.
“Đúng, tôi muốn giết người báo thù, đây là cách của tôi!” Trong đôi mắt của Diệp Lâm Quân hiện lên sự giận đữ, anh nhìn chằm chằm Kim Phụng Thiên với ánh mắt chết chóc.
“Anh không thèm để ý tới luật pháp của Lạc Việt? Không muốn để ý tới tất cả quy tắc ư? Anh làm bậy quá rồi đấy!”
“Anh dám giết người ngay trước mặt chúng tôi ư?”
“Luật pháp của Lạc Việt sao lại có thể để cho anh làm xăng làm bậy chứ? Nhanh về đi, chúng tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Người phụ trách-căn cứ đã nổi giận.
“Dám chứ, có gì mà không dám!”
“Tôi chính là muốn giết hai người này trước mặt tất cả mọi người, ngay trước quy tắc của Lạc Việt, ngay trước toàn thế giới!”
Vẻ mặt của Diệp Lâm Quân rất kiên quyết, không giống như là đang nói dối.
“Diệp Lâm Quân chớ có làm loạn! Anh phải khống chế tâm trạng của mình! Anh…” Người phụ trách căn cứ đã bắt đầu lo lắng.