“Mày cho rằng tao không dám tháo vỏ sắt trên người mày à?”
Diệp Lâm Quân trợn mặt lên nhìn Jefferson “Tin! Tôi tin!”
efferson vội vàng gật đầu.
“Cút về!”
Diệp Lâm Quân mắng một tiếng.
Jefferson mặt mày xám xịt quay về lồng sắt, còn đóng cửa thật kỹ.
“Việc này…”
Vương Định và Nhậm Kiêu Phong đều vô cùng hoang mang.
Sao Jefferson lại bị Diệp Lâm Quân làm cho sợ đến thế?
Anh là người bình thường cơ mài!
vefferson lại là cường giả cấp Chí tôn…
Đương nhiên Diệp Lâm Quân ra tay thật là điên rồi!
Bọn họ thấy mà sửng sốt.
“Diệp Lâm Quân, anh làm càn! Anh dám đánh ngài.Jefferson? Anh cố ý muốn làm lớn chuyện đúng không!”
“Đúng vậy, bây giờ Vệ binh Viêm Long đã ra lệnh thả người, không mượn anh xem vào!”
“Đúng vậy, Diệp Lâm Quân là một người bình thường, sao có thể can thiệp vào chuyện của Vệ binh Viêm Long! Anh đừng làm loạn, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ dẫn người đi!”
Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm đều tỏ thái độ.
Diệp Lâm Quân lại lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, phất tay: “Tùy, người ở chỗ này, các người cứ mang đi đi!”
Vương Định và Nhậm-Kiêu-Phàm lại tiến đến, lần nữa mở lồng ra.
“Ngài.Jefferson, chúng tôi hộ tống ngài đi!”
Hai người cười nói.
“Không không không…”
Chỉ thấy.Jefferson điên cuồng lắc đầu, cơ thể dùng sức co lại.
Căn bản không dám ra.
Đồng thời còn hoảng sợ nhìn Diệp Lâm Quân.
“Việc này…”
Nhậm Kiêu Phàm và Vương Định hoàn toàn trợn tròn mắt nhìn.
“Qua đây, ngài.Jefferson, ngài ra đi, tôi xem anh ta làm gì ngài!”
Hai người không tin Diệp Lâm Quân sẽ làm gì được họ.
Nhâm Kiêu Phàm gọi.
Vương Định cũng hét lên: “Tiêu Phong, tất cả các anh đến và hộ tống ngài.Jefferson đi!” “Nếu Diệp Lâm Quân dám làm điều gì đó, các anh hãy ngăn cản anh ta lại!” Chi là, Tiêu Phong và những người khác đứng bên ngoài, bất động như không nghe thấy.
“Tiêu Phong, anh làm sao vậy? Có nghe thấy không!” Vương Định hét lên.
Nhưng đám người Tiêu Phong hoàn toàn không có đáp lại.
“Tiêu Phong, anh…”
Vương Định muốn chửi mẹ.