Trợ lý kinh ngạc một phen.
Loại chấp niệm hoang tưởng này là đáng sợ nhất! Nếu không có chấp niệm, Hứa Chính Kiệt sao có thể nghiên cứu ra loại vũ khí này chứ.
Chính kiểu mất trí cực độ này mới có thể tạo ra một loại trí sáng tạo đáng sợ đến như vậy.
“Lý Từ Nhiệm bái sư ở thành Vô Song, tôi muốn để cô ta chính mắt nhìn thấy cảnh thành Vô Song thần phục dưới chân tôi! Để cô ta hiểu, một người bình thường như tôi cũng có thể nổi tiếng cả thế giới!” Hứa Chính Kiệt không phải đang nói điêu.
Với khả năng của anh ta, chỉ cần một câu, cường giả cấp chí tôn cũng phải tiền hô hậu ứng, thành Vô Song căn bản chẳng là gì cả.
Phó Phong Thu chỉ có thể đi theo sau anh ta tâng bốc.
Suy cho cùng, anh ta là thứ có thể đảo ngược tình thế trong trận đại chiến sắp tới, Hai ngày sau, bé Quân và Lý Từ Nhiệm trở lại thành Vô Song.
Diệp Lâm Quân ra sân bay đón Tiêu Thấm.
Thời gian dài không gặp, Tiêu Thấm càng lúc càng xinh đẹp, nhưng cũng càng lạnh lùng, trên người có một loại cảm giác khiến người ta muốn lánh xa.
Nhưng Diệp Lâm Quân luôn cảm thấy cô có chút gì đó khác lạ, còn cụ thể khác lạ ở chỗ nào thì nhất thời không thể nói ra được.
“Anh rể, ảnh đến rồi!”
Mặc dù Tiêu Thấm nhìn thấy Diệp Lâm Quân tỏ ra rất bất ngờ và vui mừng, nhưng cố tình đè nén cảm xúc lại, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
“Chị và cháu em đã quay về thành Vô Song rồi, ngày mai anh dẫn em đi một chuyến!”
Sau khi lên xe.
Cả hai đều có chút ngượng ngùng.
“Hai năm qua thế nào?” Diệp Lâm Quân hỏi.
“Cũng không tệ! Nhưng mà nghe nói anh rể hình như cũng nhiều phen tréo ngoe! Bây giờ đã trở thành người bình thường rồi!”
Diệp Lâm Quân mỉm cười nói: “Làm người bình thường cũng tốt mà! Có mẹ, vợ, và con gái bên cạnh, cuộc sống vô cùng hạnh phúc!”
“Ừm ừm, đúng là hạnh phúc thật!”
Tiêu Thấm như nghĩ ra điều gì, cười nói: “Anh rể, em cũng sắp kết hôn rồi!”
“Hửm?” Diệp Lâm Quân sửng sốt, vội vàng dừng xe, tiếng thắng xe vang lên thật chói tai.
Diệp Lâm Quân có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thấm. Trong ấn tượng của anh, Tiêu Thấm vẫn là một cô em gái nhỏ.
Sao lại sắp kết hôn rồi?
Nhưng Diệp Lâm Quân không hỏi thêm, tiếp tục lái xe.
Tiêu Thấm có quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình nên anh cũng không tiện hỏi nhiều.
Ngày hôm sau.
Diệp Lâm Quân đưa Tiêu Thấm đến thành Vô Song.
Khi hai chị em gặp nhau, tự nhiên có rất nhiều điều để nói.
Diệp Lâm Quân lại không nhìn thấy bé Quân, chỉ đành ở một bên đợi.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, Hứa Chính Kiệt.
Mọi người đều xúm lại xung quanh anh ta.