“Phải rồi, ông Vân, tôi có nghe nói Chiến thần Côn Luân cũng có họ Diệp, chẳng lẽ cũng đi ra từ nhà họ Diệp ở thủ đô sao? Trừ bỏ nhà họ Diệp ở thủ đô ra, thì những dòng họ nhà họ Diệp khác cũng sẽ không thể bồi dưỡng ra được một dạng thiên tài dũng mãnh như vậy!”
Diệp Hiệu không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy, thời điểm nhà Chiếc thần Côn Luân xuất thế khắp thiên hạ, chúng tôi còn tưởng rằng là một vị thiên tài của nhà họ Diệp! Về sau điều tra khắp nơi, lại không phải! Ông lão nhà họ Diệp và cậu chủ nhà họ Diệp là Diệp Minh Thiên cũng hy vọng đó là con cháu nhà họ Diệp!”
“Nếu như Chiến thần Côn Luân là một thành viên của nhà họ Diệp ở kinh thành, thì địa vị của nhà họ Diệp ở kinh thành lại có thể tăng cao thêm một tầng nữa rồi!”
Gương mặt của ông Vân cũng là một dáng vẻ chờ mong.
Lúc ấy ông lão, cũng chính là cha của Diệp Minh Thiên, cũng chính là ông nội trên danh nghĩa của Diệp Quân Lâm là Diệp Cuồng Lan cũng đã nói qua.
Ngày đó sau khi nhìn thấy Chiến thần Côn Luân, muốn thu ngài ấy làm cháu.
Dù sao cũng đều cùng một họ.
Dù sao thân phận và địa vị của hai bên cũng hoàn toàn tương xứng.
“Anh nói xem, nếu như tên con hoang này có một phần mười bản lĩnh của Chiến thần Côn Luân, thì nhà họ Diệp có cần phải giết anh ta không?
Cậu chủ Minh Thiên thậm chí cả ông lão nhà họ Diệp có khi phải tự mình mời anh ta trở về nhà họ Diệp ấy chứ!”
Ông Vân cảm thán nói.
Diệp Hiệu cười cười nói: “Lời này của ông Vân là sai rồi, sao lại có thể so sánh giữa một thăng con hoang và một Chiến thần Côn Luân được cơ chứ? Căn bản là giữa hai người họ, không có cái gì có thể so sánh được cải!”
“Đúng vậy! Sự chênh lệch giữa tên con hoang đó và Chiến thần Côn Luân chính là cách xa cả vạn dặm!”
Ông Vân liếc nhìn một vòng, sau đó nói: “Các anh để yên cho tôi tưởng tượng một chút, đừng có con mẹ nói, nói thẳng ra như vậy chứ!”
Con mắt của Diệp Hiệu đảo một vòng rồi nói: “Ông Vân, ngược lại quả thật tôi cũng có một biện pháp!”
“Anh nói đi!”
“Ông Vân này, ông có thể lấy danh nghĩa nhà họ Diệp ở thủ đô để ra lệnh cho nhà họ Chí ở Hải Phòng, để cho bọn họ đón Chí Oánh về, khôi phụ thân phận người của nhà họ Chí của Chí Oánh. Cứ như vậy, chắc chăn Chí Oánh và Diệp Quân Lâm sẽ sẽ phải rời khỏi nơi này, đi đến nhà họ Chí. Đến lúc đó không phải là có thể để cho chúng ta tuỳ ý giết chết hay sao?”
Dượng Hiệu cười to nói: Sau khi Diệp Hiệu nói xong, ông Vân cũng hài lòng: “Tốt lắm, cứ làm theo biện pháp mà anh nói đi.”
“Tôi sẽ sắp xếp một nhóm cao thủ mai phục ở trên đường đi, chỉ cần Diệp Quân Lâm vừa đến Hải Phòng, thì sẽ lập tức để anh ta phải chết không có chỗ chôn.”
Đêm đó ông Vân liền dần mấy người đến nhà họ Chí ở Hải Phòng.
“Chí Đông Phương, nếu như hiện giờ Chí Oánh đã được tự do, vậy thì khôi phục thân phận của bà ta đi! Đây là mệnh lệnh của nhà họ Diệp chúng tôi!
Ông Vân trực tiếp rá lệnh.
Chí Đông Phương cũng không nghĩ nhiều.
Nghe xøng chuyện có thể nhận Chí Oánh về, ông ta cũng rất kích động, lúc này lập tức đồng ý.
Ngày hôm sau.
Một nhà của Diệp Quân Lâm vẫn giống như thường ngày.