“Ba điều này chính là những gì tôi cần nói…”
Diệp Quân Lâm nói xong, toàn trường lặng ngất như tờ.
Trịnh Tiêu Kỳ trọn tròn mắt.
Mọi người ở tập đoàn Tam Hưng mang vẻ mặt kỳ quặc.
Đến cả Vũ Sâm cũng mang vẻ mặt không thể tin nồi.
Anh Diệp ngông cuông quá rôi đi?
Hiện tại ai cũng biết tập đoàn Tam Hưng đang xưng bá ở tỉnh Giang Nam.
Kết quả Diệp Quân Lâm lại nói ra những lời bá đạo như này?
Làm cho tập đoàn Tam Hưng cút xéo ư?
Ngông cuồng quá rồi nhỉ?
Tỉnh Giang Nam còn người có năng lực này á?
Khoảng một phút đồng hò, Trịnh Tiêu Kỳ mới phản ứng lại.
“Diệp Quân Lâm, anh đang nói linh tinh gì vậy? Tập đoàn Tam Hưng lén lút lây hơn tám mươi tỷ của Viên Sơn Hà lúc nào? Anh nghe được tin tức này ở đâu vậy?”
Trịnh Tiêu Kỳ tức giận nói.
Thực ra cô ta rất kinh ngạc.
Sao Diệp Quân Lâm biết được tin này?
“Tin tức này ư? Ha ha ha…”
Diệp Quân Lâm bật cười.
Trịnh Tiêu Kỳ cũng nhiễm thói không biết xấu hồ của tập đoàn Tam Hưng rồi à2 “Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm! Tập đoàn Tam Hưng đừng tưởng thực hiện bí mật thì không ai biết! Số tiền hàng trăm tỷ này là số tiền đã được sắp xếp riêng dùng để ủng hộ vào việc xây dựng và phát triển tỉnh Giang Nam! Đền số tiền này mà Tập đoàn Tam Hưng cũng dám lấy, muốn chết hả?”
Vừa nói ra lời này.
Ngay cả Trịnh Tiêu Kỳ cũng ngẫn người.
Bởi vì tập đoàn Tam Hưng lấy số tiền này mà không thanh thản.
Thứ nhất, con số liên quan quá lớn.
Thứ hai, đó là khoản tiền mà tỉnh thành đã có sắp xếp riêng.
Cho nên bọn họ có gắng đi làm từ thiện để tẩy trắng!
Nhắc đến số tiền này, ngang với việc đâm vào chỗ yếu của tập đoàn Tam Hưng.
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Nội dung cuộc đàm phán hôm nay chính là ba điều mà tôi đã nói. Thứ nhát, trả tiền; Thứ hai, xin lỗi và bồi thường; Thứ ba, hoặc là cút xéo hoặc là ngoan ngoãn nghe lời!”
Rất là bá đạo!
Vũ Sâm kích động đến sắp rơi lệ luôn rồi.
Anh Diệp mới là đàn ông đích thực!