Chí Đồng Phương cũng sẽ không nghe thêm bất cứ lời gì.
“Ba, ông nội, giờ này Diệp Quân Lâm đã biết toàn bộ, chúng ta nên làm sao?”
Mọi người nghỉ ngò hỏi.
“Nếu biết thì đễ làm rồi, trực tiếp bắt về!”
“Không phải nó có vợ sao? Tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho vợ và gia đình trước của nó, nó nhất định sẽ đồng ý.”
Chí Đông Phương lạnh lùng nói.
“Chờ xử gia pháp xong thì phái người bắt nó tới.
“Tất nhiên là các người đừng để cho nó chạy!
Chí Duy cười nói: “Ông nội yên tâm đi, cháu đã phái người theo đõi, nó chạy không thoát được đâu.”
Diệp Quân Lâm nhanh chóng biết việc Chí Nam Yên bị xử phạt.
“Sáu mươi roi? Một cô gái làm sao chịu được, không sợ đánh chết à?”
“Nhà họ Chí đúng là máu lạnh, đã thời đại nào rồi còn dùng cái chế độ gia quy bảo thủ như vậy? Đúng là nực cười!”
Diệp Quân Lâm nổi giân nói.
“Có tôi ở đây, ai dám động tới Nam Yên!”
Diệp Quân Lâm thực sự tức giận, trong mắt tỏa ra từng tia lạnh.
Dọa mấy người Võ Sâm hoảng hốt.
Trong sảnh lớn của sơn trang Ngũ Hổ.
Chí Nam Yên và ba mẹ quỳ ở giữa.
Hai bên là đám tiểu bối nhà họ Chí, ai cũng lạnh lùng nhìn, thái độ giều cọt.
Chí Đông Phương ngồi trêu cao, uy nghiêm thô bạo.
Quản gia bên cạnh cao giọng nói: “Bây giờ có đứa con bất hiếu là Chí Nam Yên phạm vào gia quy, gây ra họa lớn! Theo gia quy trừng trị sáu mươi roil”
Sau một tiếng hô, một người bưng một khay được che kín bằng vải đỏ vào trong sảnh.
Quản gia lấy vải đỏ xuống, lộ ra chiếc roi.
“Gia pháp bắt đầu.”
Chí Đông Phương ra lệnh.
Một tên cao lớn đi tới, cầm lấy roi, đi từng bước tới trước mặt Chí Nam Yên.
Chí Nam Yên quỳ dưới đất đã sớm tuyệt vọng, nước mắt ướt nhẹp đọng xuống sàn.
Ba mẹ cô cũng sớm khóc không thành tiếng.
Bọn họ ở nhà họ Chí chịu nhiều ấm ức, ngay cả con gái cũng không bảo vệ nổi.
“Hừi! Nhìn thấy một nhà bọn họ là thấy phiền!”
“Chọn cô đi chịu tội thay là vinh hạnh của cô! Đây là cống hiến cho gia tộc đấy!”