Nữ chính từ chối đủ đường, cuối cùng chỉ có thể lùi một bước*, cưới bạn học của cô ta.
Sau đó người bạn học đó của cô ta thường xuyên đến khoe khoang trước mặt cô ta, cuối cùng bị nam chính đuổi đi rồi.
*Lùi lại một bước (退而求次): mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Sau đó, chồng của bạn học nữ đó đến tìm nam chính gây phiền phức, cuối cùng bị nam chính hủy hoại tất cả việc làm ăn, còn nữ bạn học đó cũng phản bội anh ta và cao chạy xa bay với người khác.
Lúc này nữ chính nhớ lại đồng hương đó từng giúp cô ta, rồi lại lấy một số tiền ra để anh ta với mẹ anh ta bắt đầu lập nghiệp lại, kể từ lúc này, người đồng hương quyết một lòng với nữ chính.
Người này, chính là Chân Chí Cường.
Không ngờ con trai của góa phụ Kiều sau này còn là ông trùm trong làng châu báu, chỉ là không có mắt nhìn đi theo đuổi nữ chính. "Sao thế?" Góa phụ Kiều hỏi.
"Đặt tên hay thật." Cô cảm thán một câu.
Ai ngờ góa phụ Kiều lại còn then thùng nói:
"Phải đấy, cha của nó đặt tên đấy" Năm đó lúc mới chớm yêu bà ta đã gả cho bố của Chân Chí Cường, ai ngờ khi đang yêu đương nồng nhiệt thì người đó bị kẻ địch đánh chết, kể từ đó bà ta không có tái giá, nhưng vì để nuôi con thì quả thực, bà ta đã làm một vài chuyện có lỗi với ông ấy.
Tô Tô gật đầu nhẹ với Chân Chí Cường, sau đó vừa đi vừa nghĩ cái thôn này đúng là dùng hết nhân tài, sau này cô phải cẩn thận làm người mới được.
Đừng đắc tội lão đại nam chính, và cả một vài nhà giàu ẩn hình, mặc dù là bọn họ chuẩn bị cho sự nghiệp sau này của nữ chính, nhưng cô cũng không thể...
Đang suy nghĩ thì cô gặp phải một trong những người giàu, Tống Lão Tam, lúc này anh ta đang bị một đám côn đồ không quen biết đè xuống rừng cây nhỏ trong thôn mà đánh.
Tình huống như thế này nên báo cảnh sát nhỉ, nhưng Tô Tô định mò điện thoại thì nhớ lại điện thoại đã bị rơi trong núi sâu rồi.
Làm sao đây?
Đang suy nghĩ thì cô nhìn thấy một dáng người xông ra, nói với những người đó: "Các người đừng đánh anh ta nữa, mau dừng tay." Không thể không nói, nữ chính có lỗi với nhà họ Lận, nhưng với người khác thì vẫn có chỗ đáng khen.
Ví dụ, trong một xã hội không có điện thoại báo cảnh sát, cô ta có thể lao ra ngoài, điều này cho thấy cô ta có ý thức chính nghĩa hơn những người bình thường, ít nhất là tốt hơn một số người thờ ơ.
Chỉ là, một người phụ nữ xông ra như thế có tốt không?
Tô Tô nhớ bản thân lúc nhỏ cũng là một bạn nhỏ rất có chính nghĩa, nhưng mà cha mẹ dạy cô, con gái một thân một mình ở bên ngoài thì phải bảo vệ mình cho tốt, có chuyện gì thì báo cảnh sát, đừng xông tới, đến lúc đó sẽ phải chịu thiệt.
Cho nên, đây là quy tắc làm người của cô nhiều năm nay.
Bây giờ, quy tắc xuất hiện một chút thay đổi.
Đó chính là bây giờ mấy tên côn đồ đã đè chặt Tống Lão Tam, sau đó lao tới Tần Duyệt Duyệt, trông có vẻ như muối trêu ghẹo cô ta một hồi.
Tô Tô cũng căng thẳng đấy, nhưng nhìn bên cạnh cũng không có ai, cô chỉ có thể bất chấp khó khăn tiến lên.
Nhưng mà cô vẫn rất thông minh, lúc đọc sách, cô biết nữ chính nhiều lần mượn cái danh của nam xứng, nói anh là người đàn ông của mình, vì thế mà doạ được mấy người đó chạy mất.
Đừng thấy Lận Xuyên đi lính rồi, nhưng mà trước khi đi, anh đã đem tâm lý áp lực mang tính hủy diệt cho mấy tên côn đồ xung quanh. Nếu đã như vậy, thế thì lợi dụng điểm này xem thử, nếu quả thực không được nữa thì chạy về tìm người.