Mẹ Lận hâm đồ ăn, sau đó bảo Lận Xuyên gọi cô con dâu mới ra lò đến ăn cơm.
Lận Xuyên thấy ấm lòng, anh vui vẻ quay về gọi vợ, kết quả anh phát hiện cô vợ nhỏ của mình vì ngồi quá lâu trong phòng mà buồn ngủ, cô nghiêng người sang một bên và ngủ thiếp đi.
Anh không biết tại sao bản thân lại cảm thấy cả người đều nóng ran lên, anh cố gắng kiềm chế lại và đánh thức Tô Tô: "Tô Tô, vợ ơi, ăn cơm thôi."
Tô Tô tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt, nói:
"Vừa nãy anh mới gọi em là gì?"
Lận Xuyên thấy hơi ngại, anh đỏ mặt nói: "Vợ, vợ ơi."
Có hơi quê mùa.
"Gọi bà xã không hay hơn sao?"
"Bên anh không quen gọi kiểu này."
Ngày đầu tiên kết hôn không thể đắc tội với vợ được, vì thế Lan Xuyên lại bổ sung thêm một câu: "Hay là, lúc không có người khác anh sẽ gọi như vậy"
Cái này còn phải thương lượng?
Tô Tô cũng không để ý mà gật đầu nói: "Được thôi."
Sau đó không hiểu sao cô bị anh nắm tay dắt đến nhà trước, phải đấy, là tay nắm tay.
Phải biết là, trước khi kết hôn, người đàn ông này khá là bảo thủ, đi đường cũng phải cách xa ba bước, bây giờ tay nắm tay thế này có hơi bất ngờ nha.
Nhìn tay của mình một hồi lâu, rồi lại nhìn Lận Xuyên đang rất nghiêm túc, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình có thể gả cho một người ngoài lạnh trong nóng rồi nhỉ?
Lận Xuyên: Tay vợ mềm mại thật, muốn vê.
Đợi đến nơi, anh giống như người đàn ông vô tình vậy, trực tiếp buông tay ra, nói: "Anh đi bưng đồ ăn."
Tô Tô: "..."
Người đàn ông này, chắc tinh thần phân liệt nhỉ?
Nhưng mà anh cũng rất chu đáo, còn nhà họ Lận thì cũng không tồi, tiền đổi xưng hô cũng đưa rồi.
Thời đại này đáp lễ mới một trăm tệ, cho nên đừng hi vọng tiền đổi xưng hô được nhiều, cho nên Tô Tô chỉ nhận được chín tệ chín hào chín xu. Cũng tạm được.
Mẹ Lận nói: "Vốn dĩ muốn đưa cho con lúc kết hôn, nhưng Xuyên Tử bế con chạy mất, không kịp đưa."
".." Lận Xuyên cúi đầu ăn cơm, giống như không nghe thấy mẹ mình đang thêu dệt mình vậy.
"Cảm ơn mẹ." Tô Tô thật sự chưa kết hôn bao giờ, cũng không biết có phép tắc như thế này, nếu như người ta đã đưa mình thì mình cứ cầm lấy, dù sao thì những ngày tốt đẹp cũng trôi qua một cách chậm rãi.
Đồ ăn cũng không nhiều, mẹ Lận đẩy hết món thịt qua cho Tô Tô, những người khác cũng không gắp tới được.
"Sao mọi người không ăn vậy, món thịt này xào ngon lắm." Tô Tô nhìn ra được họ có chút thận trọng, cho nên cô thúc nhẹ Lận Xuyên đang ngồi ở bên một cái.
Anh quay đầu lại nhìn vợ mình một cái, đẹp thật.
Sau đó anh âm thầm vươn đũa vào trong đĩa và gắp một miếng thịt lớn nhất, bỏ vào trong bát của Tô Tô, tiếp theo anh tiếp tục ăn cơm.
Miếng thịt mỡ, chỉ có một ít thịt nạc bằng hạt đậu, Tô Tô quả thực ăn không nổi nữa.
Vì thế cô chỉ có thể gắp lên và bỏ qua cho Lận Xuyên, thấy anh không hiểu nhìn qua, cô nói: "Em không ăn thịt mỡ, anh ăn đi."
Lận Xuyên do dự một lát, cuối cùng anh cảm thấy có vợ tốt thật, gắp thịt cho mình luôn đấy.
Anh đúng là đầu gỗ thật, nếu như vợ đã không ăn thịt mỡ được thì anh động đũa, gắp một miếng thịt ba chỉ, lấy tay tách miếng thịt mỡ ra và ném cho Lận Giang ở bên, sau đó bỏ phần thịt nạc cho vợ mình.
".„" Tô Tô có chút xấu hổ rồi.
Không dễ gì mới ăn xong bữa cơm này, mẹ Lận nói: "Sơn Tử dọn dẹp bàn ghế, sao đứng lên là đi mất luôn vậy, xem mình là ông lớn à."