Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt nhìn thấy anh ta trong lòng không thoải mái lắm, tối hôm đó anh ta chạy vào trong phòng mình tỏ tình, nghĩ hết tất cả biện pháp ở lại cuối cùng thành ra như thế.
Kết quả là bây giờ cô ta rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường, anh ta còn như người không có chuyện gì, mình đã mang thai ngay cả ăn đều cảm thấy không có khẩu vị.
Càng nghĩ càng ấm ức, không nhịn được nói: "Tôi không có khẩu vị, mọi người ăn đi."
Sau khi nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài.
Lận Đông Hà nhíu mày lập tức theo sau, nói: "Duyệt Duyệt em làm sao vậy, sắc mặt kém như thế, có phải là sinh bệnh hay không?"
"Em không sao, anh trở về đi, hôm nay là 15, mọi người trong nhà đều đang đợi anh trở về đấy." Tần Duyệt Duyệt miễn cưỡng cười vui nói.
"Duyệt Duyệt, em nói khẩu vị của em không được tốt, không phải là... Có đấy chứ?" Nhìn khắp nơi không có ai Lận Đông Hà thật cẩn thận hỏi, thật ra trong lòng anh ta rất vui, nếu Duyệt Duyệt mang thai con của anh ta, như vậy có phải có thể kết hôn với anh ta hay không. "Không... Không có, anh đang nói linh tỉnh gì thế." Tần Duyệt Duyệt thật sự không ngờ tới Lan Đông Hà nhạy bén như thế, cô ta vội vàng xua tay giải thích.
"Loại chuyện này vô cùng quan trọng, nếu em có thì phải lập tức nói cho anh biết. Đến lúc đó chúng ta cùng nghĩ biện pháp, nghe thấy không?" Lận Đông Hà lập tức nói.
"Vâng." Thật không ngờ Lận Đông Hà không phải là loại người không chịu trách nhiệm, tâm trạng của Tần Duyệt Duyệt lập tức tốt hơn.
"Đây là đưa cho em, em ăn ở bên ngoài hãy trở về." Sau khi nói xong Lận Đông Hà lấy hai quả trứng trong túi ra đưa cho cô ta, sau đó sợ đứng lâu bị người ta phát hiện sẽ không tốt nên rời đi.
Tần Duyệt Duyệt thật sự không có khẩu vị gì, nhưng cô ta cũng biết mình thật sự thiếu dinh dưỡng, vì thế ăn hai quả trứng này.
Vừa ăn cô ta vừa rơi lệ, rơi lệ vì cuộc đời xui xẻo này của cô ta.
Mình đều đã như vậy, người trong nhà còn đòi tiền cô ta, nếu không thì bán cô ta cho người khác làm vợ, vì sao bọn họ tàn nhẫn như thế?
Tết Nguyên Tiêu này, người khác đều trải qua rất tốt, chỉ có cô ta tâm trạng không được tốt.
Đúng vậy, không biết người khác có vui hay không nhưng Tô Tô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Từ khi cô đi tới thời đại này xong điều kiện thật sự không tốt, không có máy tính TV đúng là tương đối buồn bực.
Nhưng mà ở thời gian dài cũng chậm rãi thích ứng, hơn nữa bây giờ còn có Lận Xuyên làm bạn, cô giống như một cô gái nhỏ mới trải qua yêu đương lúc nào tim cũng đập rộn lên, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy muốn bóp chết trai thẳng trước mắt này, nhưng nói tóm lại mỗi ngày đều trôi qua vô cùng ý nghĩa.
Cộng thêm nhà họ Lận có nhiều con, cô chạy ra ngoài bắn pháo hoa với bọn họ đều có thể chơi cả ngày, sau đó đông lạnh đến run lẩy bẩy thì chạy về nhà.
Lận Xuyên nắm lấy hai tay của cô nhét dưới áo mình, sau đó nói: "Đừng tìm bọn họ điên nữa, em không chịu nổi đông lạnh đâu."
"Đều là người như nhau, vì sao bọn họ giống như không sợ lạnh."
"Quen phóng túng rồi."
Vợ yếu ớt, không thể so được với ba tên nhóc thối kia.
Ba tên nhóc thối thấy chị dâu chạy về nhà cũng không còn hứng thú nữa, cùng xông vào nhà muốn đánh bài poker gì đó với anh cả bọn họ, kết quả là thấy được tay của chị dâu ở trong áo của anh cả...
Tình cảnh này có chút kỳ lạ, tuy bọn họ không hiểu lắm nhưng cũng biết vô cùng xấu hổ.
Lận Hải dẫn đầu nói: "Em đi giúp làm cơm tối." "Bọn em cũng đi."
Vì thế bỏ lại Tô Tô muốn rút tay ra kiểu gì cũng không thể rút được tức giận tới mức mặt đỏ bừng, tay cô cách áo 3 lỗ ra sức véo Lận Xuyên, hờn dỗi:
"Sao anh lại hư hỏng như vậy."
"Vậy mà hư hỏng ư?" Lận Xuyên đơn thuần cảm thấy, không thể để vợ của mình đông lạnh được.