Ngồi xe thời gian dài có chút choáng váng, tuy làm đồ ăn rất ngon nhưng cô không ăn nổi.
Lan Xuyên cũng nói: "Bọn con đều rất mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, ngày mai lại ăn."
"Đúng đúng, nhà phía sau đã làm ấm giường đất cho các con, hiện giờ ngủ cũng không quá nóng càng không lạnh. Điện cũng đã mắc cho các con, bắt con lợn nhỏ để ở nhà con nuôi, sau này giết thịt chắc chắn sẽ để cho các con một ít."
Mẹ Lận nói đơn giản mọi chuyện.
"Người một nhà còn phân chia như vậy làm gì." Tô Tô không để ý, bảo Lận Xuyên lấy đồ mang về tới, sau đó bọn họ về nhà ngủ.
Không nhắc tới hai người mệt muốn chết, nói về người trong nhà nhìn thấy đồ mang tới đều mở to mắt nhìn, thật sự quá phong phú.
Có một chiếc xe đạp cũ, theo Lận Xuyên nói là Tô Tô tìm được ở chợ đồ cũ, đừng nhìn cũ cho dù đi một hai năm cũng không có vấn đề 8gi.
Như vậy hai đứa nhóc có thể lái xe tới công xã đi học.
Sau đó còn mang về ít gạo, đều là loại tốt.
Bột mì thì trắng, gần giống với loại mang về lần trước.
Còn có một ít trái cây tươi, có lê có táo, quả thực khiến hai tên nhóc thèm muốn khóc.
Mẹ Lận cũng ăn một quả táo, sau đó cười nói:
"Thật ngọt, con dâu của tôi đúng là tốt, mang không ít đồ về nhà. Những thứ này, đủ ăn đến tận nửa năm sau. Ít nhất năm nay, chắc chắn sẽ không chịu đói."
Lận Giang nói: "Đâu chỉ như thế, năm nay nhà chúng ta đều có mì ăn, năm kia khi ăn tết chỉ ăn sủi cảo cũng chưa ăn no."
Mẹ Lận nghĩ cũng phải, cuộc sống trước đây đúng là khổ cực, nhân khẩu nhà bọn họ nhiều còn phải đi học, cho nên ăn uống là chuyện khiến người ta sầu nhất.
Đâu biết cưới con dâu mới được một năm, cuộc sống đã nâng cao hơn không ít.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi một chút anh hai con đang làm ở đâu." Lúc này mẹ Lận mới nhớ tới đứa con thứ hai của mình."
"Gấp cái gì, ngày mai lại hỏi cũng được."
"Cũng phải." Mẹ Lận lập tức cầm lấy rau Lận Xuyên hái ve lên.
"Bà không ngủ mà đi đâu thế?"
"Xuyên Tử nói con dâu thích ăn, tôi đi rửa sạch trước, giữa trưa ngày mai ăn sủi cảo."
"Vậy tôi lái xe đến công xã mua thịt."
"Con cũng đi." Lận Giang và Lận Sơn đều tranh nhau đi xe, bọn họ tương đối tò mò về chiếc xe này.
Cuối cùng vẫn là mẹ Lận mãnh liệt trấn áp, bọn họ mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tô Tô tỉnh hoàn toàn ngơ ngẩn.
Cô chỉ từng ở sơn thôn nhỏ này vào mùa đông, nói thật ấn tượng cũng không tốt lắm.
Ngoại trừ nơi này là chỗ ở duy nhất của cô ở dị thế giới thì là lạnh, là một vùng trắng xóa, ngay cả đi vệ sinh đều phải lập tức chạy về nhà.
Chạy chậm, sợ ngay cả mông đều đông lạnh.
Nhưng mà không ngờ tới, vào mùa hè thôn nhỏ này lại đẹp như thế.
Chỗ nhà bọn họ phía sau chính là núi, đứng ở chỗ cô nhìn lên trên, là một vùng xanh um tươi tốt, còn có một ít lá cây màu đỏ và màu sắc khác điểm xuyến ở vùng triền núi xán lạn.
Nhìn ve hướng nam là ruộng bậc thang, phía trên có một con trâu đang treo rào tre cày ruộng, hình ảnh này chỉ từng thấy trên TV quả thật giống như bức tranh phong cảnh thời xưa tuyệt đẹp. Đứng ở chỗ bóng ram một chút cũng không nóng, trái lại có cảm giác khoan khoái vô cùng thoải mái.
Chẳng trách có một số người thích ngồi dưới tàng cây, hóa ra là thật sự mát mẻ.
Đang nghĩ ngợi Lận Xuyên cũng ra tới, nói: "Có muốn đi dạo trong núi không, anh dẫn em đi."
"Muốn." Cô rất muốn đi, mùa hè này đến trong núi nhất định thu hoạch được nhiều thứ, nếu có di động thì tốt.
"Vậy ăn cơm sáng trước, bây giờ em không ăn cơm sáng thì không được." Lận Xuyên dẫn theo Tô Tô to bụng đến nhà phía trước, khi bọn họ đang đi có người đi ngang qua, nhìn thấy bụng của Tô Tô thì kinh ngạc hỏi: "Cô Tô, cô mang thai à?"
Lận Xuyên chắn một chút cho Tô Tô gật đầu nói: "Vâng."
Anh biết Tô Tô có chút ghét bỏ bụng mình, cho nên sợ cô ngượng ngùng nên chắn tầm nhìn của người khác.