Bà ấy đang âm thầm mắng chồng mình ở trong lòng, còn Lận Dịch Nhiên thì sắc mặt thay đổi rất nhanh.
Tâm trạng của anh có thể dùng phức tạp để hình dung, lúc này ý nghĩ cho rằng có thể yên tâm đã bị đánh nghiêng, loại cảm giác này thật lòng không tốt.
"Cháu đi ra ngoài hút thuốc."
Mặc kệ các em trai em gái nói gì, anh vẫn chạy ra ngoài.
Mà Tô Tô đang nói chuyện với Bạch Linh Linh đột nhiên ngẩn ra, con trai không hút thuốc lá mà, lấy cớ này đều tìm tùy ý như thế, cậu đây là luống cuống mà.
Con trai lớn như thế hiếm khi có lúc hoảng loạn như vậy, đột nhiên nhớ tới anh vì sinh nhật của cô gái nhỏ người ta mà tiêu nhiều tiền mua quà sinh nhật như thế.
Tuy con trai có tiền, nhưng ít khi anh phóng túng mình.
Cho nên trong tình huống thông thường sẽ không tiêu nhiều tiền cho người "ngoài" như thế.
Nghĩ một lát đột nhiên hiểu rõ, thì ra là như thế.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, đối đãi với Bạch Linh Linh cũng càng thêm ân cần.
Mà Lận Dịch Nhiên lấy cớ ra ngoài hút thuốc tay cầm bật lửa không ngừng ấn mở ra, mở ra lại tắt một lúc lâu như vậy, mãi đến khi một bóng dáng xuất hiện trước đường nhỏ nhà bọn họ.
Vừa định tiến lên đón, thì phát hiện phía sau có một người đàn ông đẩy xe đi theo.
Bọn họ vừa nói vừa cười, dường như rất thân thiết.
Tay Lận Dịch Nhiên nắm chặt, sau đó bước nhanh tới, anh cho rằng mình có thể đợi một thời gian, đù sao hai người còn chưa chọc thủng tâng giấy kia.
Nhưng không nghĩ tới đều có đàn ông dán sát lại, đúng là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Anh tiến lên hít sâu một hơi, sau đó cười nói: "Huy Huy sao bây giờ em mới đến, mọi người đều đang đợi em.”
"À, tại tôi, tôi vốn đưa Huy Huy về, không ngờ tới nửa đường xe bị hỏng, cho nên khiến cô ấy về nhà muộn." Người đàn ông trẻ tuổi kia nói.
"Ồ? cậu là ai?" Lan Dịch Nhiên nhướng mày hỏi. Nhưng mà Thường Huy Huy lại cảm thấy hôm nay anh Chiến Chiến cao một mét tám, sao khí thế lại mạnh như vậy?
"Tôi là bạn học của Huy Huy, anh là."
Thường Huy Huy vừa định giải thích đây là anh trai mình, nhưng mà không ngờ tới anh Chiến Chiến nghiêm túc lại mở miệng nói những lời vui đùa:
"Tôi là bạn trai của cô ấy."
"Hả?"
"Bạn trai?”
Hai người vừa tới đều mơ hồ, sao bọn họ đều chưa từng nghe nói tới.
Mà Lận Dịch Nhiên đột nhiên ôm lấy Thường Huy Huy nói: "Cảm ơn cậu đưa bạn gái của tôi về nhà, sau này loại chuyện như vậy không nhọc cậu tới đây, tôi sẽ đi đón."
Sinh viên nam kia thật sự bị khí phách của Lận Dịch Nhiên nghiền áp, lập tức gật đầu xám xịt rời đi.
Thấy người đã đi xa, Thường Huy Huy lập tức nói: "Anh Chiến Chiến anh dọa sợ bạn học của em làm gì, cậu ấy là tốt bụng đưa em về."
"Đưa em ư? Là Mercedes ngồi không sướng hay Land Rover quá sợ, vì sao không gọi điện thoại cho anh?" "Chút việc nhỏ như thế vì sao lại làm phiên anh." Thường Huy Huy cảm thấy khó hiểu, luôn cảm thấy có chuyện gì đó thay đổi, nhưng mà là gì cô không hề nghĩ ngợi quá.
"Như vậy có thể làm phiền bạn học của em sao?”
"Chuyện này không giống nhau à?"
"Sao không giống nhau?"
"Chính là không giống nhau."
"Bởi vì tên nhóc kia thích em ư?"
"Không phải, cậu ấy không thích em."
"Anh là đàn ông, anh biết trong lòng cậu ta nghĩ øì"
"Nghĩ cái gì..."
"Nghĩ làm thế nào ôm em, nghĩ xem em ở trên giường có ngoan ngoãn như thế không, muốn hôn môi em, khiến em gọi tên của cậu ta."
".. Anh Chiến Chiến."
Thường Huy Huy luống cuống, bởi vì vậy mà anh trai cô đã ôm lấy cô.
Càng hoảng loạn chính là, khi nói xong những lời này đuôi mắt của đối phương đỏ lên, ngay sau đó cúi đầu hôn môi cô.
Mọi chuyện đều đã rõ ràng, đâu phải là người khác nghị, rõ ràng là chính anh nghĩ.
Nhưng mà vì sao anh muốn nghĩ như vậy, rõ ràng cho tới nay cô chi coi anh là anh trai mình, là bạn, là...