Chuyện khác không nói, chỉ riêng số tiền này đã được lắm rồi.
300 tệ, đến hiện giờ không nói hai vạn cũng có hơn một vạn, tích cóp khá tốt.
Nghĩ như vậy cô vô cùng vui sướng về nhà, đâu biết vừa về đến nhà thì thấy cửa nhà mình mở.
Chìa khóa cửa chỉ có hai người có, cô lập tức biết được là ai tới.
Vội vàng chạy vào bên trong nhà, vừa mở cửa thì thấy một bóng dáng đang nhìn chằm chằm chai rượu trên bàn tới phát ngốc.
"Lận Xuyên anh trở về rồi à?" Xem ra cũng mới tiến vào không lâu, áo ngoài còn chưa cởi ra.
"Em cẩn thận một chút." Lận Xuyên sợ nàng dâu bị va vào đâu đó, lập tức cẩn thận đi tới đỡ lấy cô.
"Anh về từ khi nào thế, sao muộn như vậy mới tới đây."
"Anh sắp xếp xong mọi việc ở bộ đội thì tới đây, hai ngày nữa còn có nhiệm vụ quan trọng, phải qua một thời gian nữa mới có rảnh để ở bên em." "Vậy sao vậy sao? Vậy buổi tối ở đây đúng không?" Đều là vợ chồng già rồi, cho nên cô không cố ky hỏi.
"Ừm." Lận Xuyên gật đầu, sau đó há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng không nói ra, cuối cùng đi tới phòng bếp.
Ý nghĩ của anh rất đơn giản, vẫn nên làm cơm cho nàng dâu nhà mình trước thì hơn.
Sau đó, phát hiện thịt gà và đồ hộp còn dư ở trong phòng bếp.
Rõ ràng đây là đồ nhắm rượu, nàng dâu không uống rượu, mà anh đã đi hơn một tháng.
Tuy không được nghĩ linh tỉnh, nhưng Lận Xuyên là đàn ông.
Anh râu rĩ làm cơm, mà Tô Tô thì rất nhiệt tình đứng bên cạnh anh tìm hỏi cái này cái kia, hỏi xem anh có mệt hay không, xem ra rất quan tâm anh.
Lận Xuyên nhìn dáng vẻ hưng phấn của nàng dâu thì cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, vì thế ném những phát hiện ra sau đầu.
Làm xong cơm anh định đi ra ngoài đổ tro, vừa mới mở tủ giày nhà mình ra, phát hiện bên trong có một đôi giày vải đàn ông đi, còn là loại không thể đi được nữa.
Trái tim Lận Xuyên như bị thứ gì đó làm bỏng sinh đau.
Đi đổ tro xong anh lập tức hút thuốc, hút mấy hơi vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cuối cùng anh khép áo vào rời khỏi sân, chuyến này vừa đi là hơn nửa tiếng.
Tô Tô còn tưởng anh đi mua thứ gì đó nhắm rượu nên không quản, đặt đồ ăn lên bàn thì ngồi ở đó đọc sách đợi.
Gô là người rộng lượng, hoàn toàn không ngờ tới dấu vết mình để lại khiến người đàn ông thấy được, sau đó anh hoài nghi còn không dám hỏi, chỉ có thể chạy ra ngoài hút thuốc rải cơn tức.
Cửa mở ra, một bóng người đi vào, còn nói: "Chị dâu, sao chị biết hôm nay em tới đây, còn chuẩn bị đồ ăn."
"Không phải, anh trai em đã trở về. Đúng rồi, hôm nay không phải là chủ nhật, sao em lại tới đây?"
"Em đưa chăn nhỏ cho cháu gái em."
Cậu lấy chăn nhỏ ra, đều là hoa, rất đẹp.
Trái tim thiếu nữ của Tô Tô đều bị khơi mào lên, rất thích, còn cầm lấy ngồi xuống nói: "Cái này làm đệm cũng không tệ lắm."
"Chị dâu thích thì em nhặt ít vải lẻ làm mấy cái, dù sao mấy thứ này vứt đi nhiều lắm. Nhưng mà ngày hôm qua dọn nhiều hàng em hơi mệt, em muốn vào nhà nằm một lát đợi anh trai về."
"Đi đi"
Tô Tô vung tay, mình thì tiếp tục đợi Lận Xuyên. Chỉ một lát sau Lan Xuyên đã trở vê, trong tay xách theo một lọ đồ hộp.
Xem ra là muốn uống rượu, Tô Tô cười đứng dậy nói: "Anh vê..."
Hả, trên tay đột nhiên có thêm một lọ đồ hộp, mà Lận Xuyên thì như cơn gió lao vào trong phòng.
"Này, anh..." Làm øì thế.
Còn chưa nói xong, Lận Xuyên đã giơ chân đá văng cửa phòng ra, động tĩnh to tới mức khiến người ta sợ hãi.
Cửa phòng kia vốn không được chắc chắn lắm, bị anh đá như thế trực tiếp long ra.
Cuối cùng Tô Tô cũng biết chồng mình không thích hợp chỗ nào, dường như anh đang bắt gian trên giường.
Đúng vậy, anh xách Lận Hải từ trong chăn ra, còn kêu to: "Con mẹ nó rốt cuộc mày là ai?"
Sau đó hai anh em mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.