Mục lục
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tô mở to mắt, đột nhiên cô cảm thấy người chị cả này, đầu óc có phải hơi có vấn đề không? Nhưng mà cô không dám nói, cầm bát cơm lên và lặng lễ ăn.

Hôm nay tổng cộng có mười món, mùa đông như thế này mà có thể thu thập đủ những món này thì đúng là không dễ dàng gì.

Đây cũng là kết quả của việc chuẩn bị gần nửa năm, nếu không thì người bình thường có thể dọn lên sáu món là đã không tồi rồi.

Người chị cả này ăn cũng rất ngon miệng, không có chút gò bó gì, có thể nhìn ra được cuộc sống thường ngày của cô ấy không được tốt, nhìn trông có vẻ rất đói.

Còn Tô Tô thì chỉ lót bụng một chút, mặc dù lúc sáng cô chưa ăn, nhưng bây giờ cũng không thấy đói chút nào.

Hơn nữa mẹ Lận không mang quá nhiều những món giống nhau đến, chủ yếu là hai món thịt, một là khoai tây hầm với thịt gà và thịt thỏ, hai là lát thịt lợn xào với dưa chuột già.

Thịt này là do Tô Tô đưa tiên để mua, cho nên mẹ Lận tưởng cô đói mà mang rất nhiều thịt cho cô, sau đó là hai món chay.

Hôm qua cô đã ăn thịt thỏ rồi cho nên không muốn ăn nữa, cộng thêm người chị cả này ăn quá hào sảng, cô cảm giác mình có chút không vươn đũa ra được.

Mặc dù cô cũng không muốn làm tiểu thư quý tộc ra vẻ làm gì, nhưng cô thật sự không thể làm ra được tư thế giành đồ ăn với người khác.

Khi Lận Xuyên đi vào thấy vậy thì liền biết cô vợ của mình không có cách nào kiếm công điểm được, bởi vì cô như thế này, đợi đến lúc ăn cơm nồi lớn thì nhất định sẽ chịu thiệt, chỉ sợ là ngay cả canh cũng không húp được.

Nhưng mà anh cũng không thể nói chị mình được, bởi vì anh biết điều kiện gia đình họ không tốt, nhất định là chưa ăn sáng mà qua đây, đi đường xa như thế, quả thực là đói rồi.

"Có chuyện gì sao?" Tô Tô lên tiếng hỏi.

"Em ăn xong chưa, phải chúc rượu rồi."

"Ăn xong rồi." Tô Tô bỏ đũa xuống và xuống giường, sau đó đi với Lận Xuyên ra ngoài. Cô vừa đi ra bên ngoài thì bị nhét vào tay hai ly rượu nhỏ, sau đó được dẫn đến sân trước.

Chúc rượu này phải chúc khách nam trước, hai người họ chúc từng bàn này đến bàn khác, Lận Xuyên bình thường sẽ một bàn uống một ly.

Nhưng có hơi mười bàn đấy, cho nên Tô Tô có chút lo lắng, kéo nhẹ vạt áo của anh và nói: "Anh không sao chứ?"

"Không sao."

"Không ngờ anh còn có thể uống rượu được như vậy."

Trong sách không có nói nam xứng có thể uống được rượu như thế.

Lận Xuyên có ý chí sinh tôn rất mạnh, anh nói: "Tửu lượng của anh thấp, đây là ly nhỏ."

Quả thực là ly nhỏ, nhưng mà nếu là cô uống thì có thể uống say ngã ba bốn lần.

Nhưng mà người ta nói tửu lượng thấp thì thấp vậy, ly rượu này quả thực là nhỏ hơn so với bát lớn trên bàn.

Thời buổi này, người ta một khi uống rượu thì uống rất giỏi, đều dùng bát, chum, vại, hoặc là gáo, tóm lại là ít dùng ly hơn.

Tạm thời thì không sao cả, hy vọng đừng bị say bí tỉ hay gì đó.

Dẫu sao thì hôm nay cũng là tân hôn mà, vẫn nên giữ chút lý trí thì tốt hơn.

Rất rõ ràng, kể từ khi cô "chê" Lận Xuyên có thể uống được rượu thì anh không uống từng ly từng ly nữa, mà là rất khiêm tốn nói mình chỉ có thể uống nửa ly, bởi vì thấy hơi say rồi.

Kết quả chiến hữu của anh đả kích anh một cách vô tình, anh ta nói: "Say cái gì mà say, lúc trước chúng ta uống với nhau cả một đêm đấy, cậu giả vờ cái gì.." Sau đó chân của anh bị đá mạnh một cái.

Hơi đau nha.

Nhưng ngay sau đó chiến hữu liền im miệng, bây giờ anh ta hoàn toàn hiểu ra rồi, bạn của mình thì ra là sợ vợ.

Mới kết hôn mà đã nghe lời như vậy rồi, lúc trước nhớ có nghe người ta nói gì đấy, đàn ông miền Bắc mà để phụ nữ quản chặt thì có còn gọi là đàn ông không?

Xem ra, bây giờ anh đã không còn là đàn ông nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK