Lận Xuyên vội la lên: "Mẹ, làm sao bây giờ, hay là uống sữa bột đi."
Lúc trước Tô Tô sợ mình không đủ sữa nên mua hai hộp sữa bột.
"Mới đầu đều sẽ đau hai ngày, sau này sẽ không sao nữa." Tuy nói như thế nhưng vẫn bổ sung thêm một câu: "Hay là hút mấy ngụm, lát nữa cho uống sữa bột?"
"Không, không cần." Gần như là sắp chết lặng, Tô Tô có chút hữu khí vô lực nói: "Nhìn đứa bé nhỏ như thế, sao có lực như vậy."
"Đâu có nhỏ, ba cân đấy. Đứa bé trong thôn chúng ta sinh ra đâu to bằng thẳng bé, gương mặt còn rất trắng, còn có mắt hai mí." Mẹ Lận nói.
Nghe mẹ chồng nói như thế Tô Tô mới nhìn thoáng qua con trai mình, đúng là mắt hai mí, còn rất giống mình.
"Mắt hai mí giống cha đứa bé, khi con còn nhỏ không có." Mắt Tô Tô hai mí là dùng dán mí dán ra, khi học trung học học người ta dán chơi, không ngờ tới có một buổi tối ngủ quên lấy ra, kết quả bị ép dán thành vĩnh viễn.
"Thật vậy sao, khi cha thằng bé còn nhỏ sinh ra là mắt hai mí, nhưng mà đen, toàn thân đen thui, hiện giờ cũng không trắng chỗ nào. Đứa nhỏ này, trắng giống con." Mẹ Lận nói.
Nhắc tới đứa bé giống ai hai người lập tức nói không ngừng nghỉ, Lận Xuyên cảm thấy đợi đứa bé ăn xong thì lập tức để vợ mình ngủ một lát, nếu không sẽ nói không nghỉ mất.
Đút đứa bé xong Tô Tô cũng đói bụng, vừa vặn Lận Hải tới đưa cơm cho ba bọn họ.
Cơm là một vị quân tẩu trong nhà xưởng làm, nhưng mà Lận Hải đưa gạo và trứng gà.
Lận Xuyên và mẹ Lận có thể ăn ít dưa muối, Tô Tô chỉ có thể ăn cháo, cô vừa muốn gắp thì bị mẹ Lận lấy đi mất.
Cháo rất nhạt nhẽo, không có chút hương vị nên không muốn ăn.
Nhưng không có cách nào, vì đứa bé chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng mà cô quá mệt mỏi, chỉ ăn nửa bát cháo trực tiếp nằm xuống ngủ.
Khi Bạch Linh Linh tới thăm cô đều chưa tỉnh lại, nhưng mà cô ấy nhìn đứa bé vô cùng thích, còn hỏi bọn họ đã đặt tên chưa.
Lúc này mẹ Lận ngơ ngẩn, chuyện đặt tên bọn họ mặc kệ, còn nghĩ là con dâu sinh viên sẽ đặt tên. Lan Xuyên nhíu mày nói: "Lấy, nhưng là tên con gái nhiều."
"Nhưng mà đứa bé phải làm hộ khẩu mà." Bạch Linh Linh nói.
"Đợi vợ tôi suy nghĩ, đến lúc đó xem ý kiến của cô ấy."
Lận Xuyên không cảm thấy kiêu ngạo vì sinh được con trai, anh cảm thấy chuyện này chịu khổ là vợ mình, cho nên tên phải do cô đặt.
Đợi Tô Tô tỉnh ngủ thì có thêm một nhiệm vụ, cô có chút cạn lời hỏi: "Không phải đã lấy tên rồi sao?”
"Lận Tụng Mai, tên này ư?”"
"Ồ đúng rồi, đều tại Lận Hải khiến em nghĩ nhiều tên con gái như thế, mọi người đều nói em mang thai vẫn đẹp nên nhất định là con gái, kết quả em đều lấy tên con gái. Ồ, có nói tên con trai. Lận Dịch Nhiên, thế nào?" Đối với hiện giờ lấy một ít tên vui vẻ, cái tên này của cô coi như là đặc biệt.
Đặc biệt là, tên này có chút trung tính, thật ra con trai và con gái đều có thể dùng.
"Nghe có vẻ êm tai, đặt tên này đi." Tên gì cũng giống nhau thôi.
"Vậy nhũ danh thì sao?" Mẹ Lận không rõ Dịch Nhiên là có ý gì, cho nên đương nhiên phải hỏi nhũ danh.
"Nhũ danh thì để mẹ đặt đi?" "Mẹ đặt làm sao được, Xuyên Tử con đặt đi." Mẹ Lận biết được ít chữ, tên mấy người trong nhà đều là con dâu mình dạy, cho nên vẫn luôn bội phục học vấn của cô.
Lận Xuyên không biết đặt nhũ danh, nhưng nhìn con trai thì cảm thấy thật ra có thể kế thừa nghề của mình cũng không tệ lắm.
Vì thế anh cẩn thận nói: "Hay là Chiến Chiến?"
"Hửm?"
"Vì sao lại gọi như thế?"
"Bởi vì sau này anh cảm thấy để thằng bé tham gia quân ngũ tương đối tốt." Lận Xuyên không quen thuộc ngành nghề khác, cho nên có con trai thì muốn đứa bé tham gia quân ngũ.
"Ách, vì sao phải tham gia quân ngũ?" Tô Tô nhíu mày, làm tổng giám đốc không sướng hơn sao?
Nhưng mà cô cảm thấy cái tên Chiến Chiến này khá tốt, gọi thuận miệng còn dễ nghe.