Lận Đông Hà äi rồi Lận Hải hừ nhẹ một tiếng, nói: "Không có tiền đồ, người phụ nữ kia đáng giá sao?”
"Em chồng, em còn đang liều mạng tích cóp tiền cho phụ nữ đấy." Tô Tô có chút cạn lời nói.
"Chuyện đó đâu giống nhau, đó là nàng dâu của em." Lận Hải không chút do dự nói.
Về chuyện này, Lận Xuyên và Lận Hải đều nghĩ giống nhau, Lận Đông Hà không giống với bọn họ, tuy anh ta si tình, nhưng vẫn luôn thiếu mặt mũi của đàn ông.
Mà anh em nhà họ Lận chính là không biết xấu hổ, luôn dễ dàng làm ra hiện tượng nhiều tiêu chuẩn khác nhau.
Nhìn xem, nàng dâu của cậu khác biệt, khác biệt ở điểm nào, còn không phải đều là phụ nữ?
"Chị dâu cũng khác biệt." Lận Hải vẫn rất sợ đắc tội chị dâu nhà mình, bởi vì cậu sợ anh trai mình.
Đặc biệt là hiện giờ chị dâu còn đang mang thai cháu gái nhỏ không được tức giận, cậu nên dỗ dành.
Phụt, Tô Tô bị cậu chọc cười.
Đều chuẩn bị đầy đủ xong Lận Hải đến nhà giáo viên hàng xóm ở, ngày hôm sau cậu tự mình cầm quà đi tới nhà xưởng.
Tô Tô vẫn có chút không yên tâm, cô thật lòng coi Lận Hải như em trai mình.
Cũng may tên nhóc này không phải không có lương tâm, rất nhanh đã gọi điện cho cô nói mình ở bên nhà xưởng chẳng những dọn hàng còn có thể học được nhiều thứ, hiện giờ máy may đều biết dùng, qua một thời gian nữa có thể làm váy cho cháu gái nhỏ nhà mình.
Nghe thấy thế khóe miệng Tô Tô giật giật, một người đàn ông có thể làm ra váy nhỏ như thế nào, cô không ôm chút hi vọng nào.
Nhưng mà chủ nhật nào đó Lận Hải mang tới rất nhiều quần áo nhỏ.
Cậu cười hi hi ha ha lấy ra cho Tô Tô nhìn, nói: "Em mới học làm, những món đồ này đều dùng vải còn dư lại ít làm, chị dâu chị xem được không?”
Một chiếc váy nhỏ của trẻ con màu phấn hồng, một chiếc váy quần và áo nhỏ, còn có một ít tất linh tỉnh.
Dùng vải đều rất chú ý, đều là những nguyên liệu mềm mại, còn có vẻ được giặt sạch sẽ.
Mẹ kiếp, sao một người đàn ông lại cẩn thận như thể.
"Lận Hải, sao em không phải là con gái chứ?" Cô em chồng đều có dáng vẻ như cậu.
"Nhà bọn em không có con gái, cho nên từ nhỏ em đã học. Không thể để anh cả em làm được đúng không, anh ấy đánh người còn được, làm chuyện này chắc chắn không khéo tay. Nhưng mà những thứ này đều là em học từ đám dì trong nhà xưởng, bọn họ rất khéo tay. Nghe nói em làm quần áo cho cháu gái nhỏ thì rất nhiệt tình, bảo em có rảnh thì làm chăn nhỏ, đệm lót nhỏ để tiểu cho đứa bé."
Sau khi nói xong thì thấy chị dâu nhìn cậu với ánh mắt sùng bái, sau đó nói: "Lận Hải, đợi anh trai em trở về anh bảo anh ấy phát tiền tiêu vặt cho em."
Cô cho cậu chắc chắn không cần, nhưng em trai như kho báu thế này chắc chắn phải nắm chặt lấy.
"Không, không cần, em đi về trước đây."
"Ở đây ăn cơm trưa xong hãy đi."
Tô Tô đều đã nghĩ kỹ, chỉ cần chủ nhật Lận Hải tới đây thì nấu đồ ăn cải thiện cho cậu.
Bên kia nhà xưởng nhiều người, cho nên mỗi người cũng không được ăn thứ gì ngon.
Hơn nữa một tên nhóc choai choai như cậu, có thể ăn no đã không tệ.
Đúng như Tô Tô suy nghĩ, nhà xưởng của Lận Hải thứ gì cũng tốt chỉ thiếu đồ ăn. Hơn nữa đàn ông còn ít, chỉ có một mình cậu trẻ tuổi.
Mọi người đều phân chia sẵn, cho nên cậu ăn không quá no.
Cũng may mỗi tuần đều có thể tới chỗ chị dâu lấy chút bánh kem, nếu không thật sự sẽ đói đến mức không chịu nổi.
Còn chủ nhật hôm nay cậu vui vẻ nhất, chẳng những có thể ăn ngon còn được ăn no.
"Chị dâu, sao chị có nhiều bánh kem như thế?
"Chị... Buổi tối sợ đói."
"Ồ, em nghe mấy dì nói phụ nữ mang thai đều hay đói, vậy chị đúng là nên chuẩn bị một ít."
"Đúng vậy." Tô Tô hoảng sợ, thùng bánh kem của mình có thể lặp lại xuất hiện, cho nên cô mới luôn lấy ra được.