"Em và Hình Nhã trở về sửa nhà trước, sau đó lại thông báo cho hai người."
"Được, các em ở bên nhà anh chị trước. Đợi đến khi kết hôn cũng kết ở bên đó, anh chị trở về thì ở phòng nhỏ."
"Vâng."
Lận Hải nhìn thoáng qua Hình Nhã, trong lòng cảm thấy ấm ức cho cô ấy, nhưng hiện giờ không thể nói, nếu không để cha mình và chị dâu nghe được sẽ bất mãn.
Hình Nhã cũng đã nhìn ra, đợi Tô Tô đi giặt quần áo cho đứa bé thì nói: "Em biết anh muốn nói gì, nếu còn dám nói những lời này em sẽ tức giận với anh."
"Anh biết rồi, em xem anh cũng không dám nói." Lận Hải cười ha ha, sau đó đưa cha mình đi tắm rửa.
Cha Lận thật sự không biết nói gì cho phải đối với cuộc sống của con trai cả mình, chẳng trách sau khi vợ ông ấy trở về vẫn luôn khen ngợi con dâu cả có bản lĩnh, đúng là rất giỏi, có thể làm ra gia nghiệp to như thế. Ngay cả nhà vệ sinh và chỗ tắm rửa đều ở trong nhà, còn có máy sưởi thật ấm.
Đừng cho rằng con trai có sự nghiệp, dựa vào chút tiền trợ cấp đó của con trai sao có khả năng mua nhà to như vậy.
Cho nên nói, vẫn là con dâu có bản lĩnh.
Từ lúc xuất viện thấy được cuộc sống của nhà con dâu thì ông ấy yên tâm hơn, còn tưởng là mình sẽ gây phiền phức cho bọn họ.
Cha Lận ở nhà Tô Tô mấy ngày, cơ bản khôi phục đến khi có thể làm một số công việc nhẹ, bên ngoài cũng có tuyết rơi.
Ông ấy nói gì cũng muốn trở về nhà, vì thế Lận Hải và Hình Nhã xin nghỉ, hai người đưa cha Lận trở về thuận tiện chuẩn bị hôn lễ.
Còn Tô Tô và Lận Xuyên cũng từng người xin nghỉ trở về, Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt cũng giống vậy, dù sao kết hôn là chuyện lớn bọn họ phải đi trở vê.
Mà mấy ngày nay Lận Đông Hà bị người nhà họ Quan gọi về nhà họp, đề tài thảo luận là anh ta không nên tái hôn với Tần Duyệt Duyệt.
Chủ yếu là lần trước nhà Tần Duyệt Duyệt làm quá mức, thiếu chút nữa khiến anh ta mất mạng, sao cuối cùng còn tái hôn với cô ta?
Lúc trước đều nghe nói cô ta sắp kết hôn với người đàn ông khác, không ngờ tới đột nhiên lại gả cho Lận Đông Hà. Nhưng mà lần này Lan Đông Hà vô cùng khí phách, dẫn theo Tần Duyệt Duyệt trở về gặp mặt bọn họ sau đó ra ở riêng.
Hiện giờ Tô Tô xin nghỉ không dễ lắm, cũng may năm trước trường học tuyển thêm giáo viên tiếng Anh khác, cho nên bây giờ cô cũng không còn bận rộn như trước.
Lận Xuyên thì nhanh chóng xin được nghỉ, còn xin được xe lái trở về.
Với cấp bậc của anh phía trên đều cho phép lái xe, còn có một cảnh vệ, nhưng anh thường xuyên không dẫn người ra ngoài, cảnh vệ kia đều sắp tức khóc.
Cho nên lần này anh dẫn theo người ra, chủ yếu là vì anh ta có thể lái xe thay mình.
Nếu hành quân gấp về nhà không có người lái xe cùng không được, anh cảm thấy mình đi xe như lần trước rất nguy hiểm, cho dù không màng người lớn cũng phải chú ý đứa bé.
Cho nên lần này anh để cảnh vệ đi cùng, như vậy hai người có thể thay phiên lái xe.
Vốn đã quyết định xong, đâu biết Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt muốn ngồi cùng trở về.
Dù sao cũng là đi tham gia hôn lễ của Lận Hải, cho nên chỉ có thể để bọn họ đi cùng.
Tô Tô chỉ cầu hai người này đừng gây chuyện là cảm ơn trời đất, còn lên xe thì không sao. Không biết vì sao Tống Lão Tam tới nhà cô tìm cô, cô còn chưa kịp phản ứng Lận Đông Hà đã xông ra ngoài, nói:
"Anh muốn làm gì?"
Tống Lão Tam nhíu mày nói: "Tôi chỉ tới mừng cưới, dù sao tôi cũng là người cùng thôn."
Sau khi nói xong anh ta lấy 50 tệ ra đưa cho Tô Tô nói: "Cô mừng giúp tôi."
Nói xong thì không để ý tới bọn họ rời đi.