"Tôi đọc rất nhiều sách rồi, bình thường tôi rất thích xem những cuốn nổi tiếng, cuốn này của cô có khác gì so với những cuốn khác, cho tôi xem thử."
Động tác khá là thân mật đấy, giống như quen biết với cô rất lâu rồi vậy.
Thế này có phải tự nhiên quá rồi không?
Nhưng mà, đối phương thật sự cầm cuốn sách của cô lên và xem, sắc mặt của cô lập tức trở nên rất khó coi.
Và Tô Tô cũng nhìn ra được rồi, vẻ mặt này của anh ta hình như không hiểu tiếng Anh!
Là một người từ mẫu giáo đã học tiếng Anh, Tô Tô hoàn toàn không ngờ được một người tốt cấp ba lại kinh ngạc khi nhìn thấy cuốn sách tiếng Anh như vậy, cho nên đột nhiên cô cảm thấy niềm vui đến quá bất ngờ, cô cười nói:
"Thế nào, có phải sách cũng không tồi không?"
Cô không hề quan tâm đối phương ngượng ngùng cỡ nào.
"Phải, không tồi, bên ngoài tôi vẫn còn có việc, tôi ra ngoài trước đây." Anh ta nói xong thì đứng dậy bỏ đi một mạch, trong lòng lại có chút ý kiến đối với cô gái trẻ tuổi này.
Rõ ràng biết anh ta không hiểu ngoại ngữ mà còn nói cái gì mà đổi sách đọc, cô như vậy rõ ràng là cố ý làm nhục anh ta đấy.
Tô Tô cũng không có kêu anh ta lại, chỉ có điều nhìn dáng vẻ anh ta lúng túng trông cũng thú vị thật.
Dù sao thì cô cũng đã đến rồi, nữ chính cũng bị đuổi đi rồi, sau này cứ để cho gia đình họ Lận sống cuộc sống tốt, để bọn họ ganh tị, muốn đến làm tiền sao? Hừ, cô cũng không phải kẻ ngu ngốc hèn nhát gì.
Bây giờ cô cũng không còn tâm trạng gì để đọc sách nữa, nhưng cô lại không biết rằng Khang Kiến Quốc kia ra ngoài thì gặp con trai cậu cả, anh ta hừ lạnh một tiếng và nói:
"Nhìn dáng vẻ vui mừng đó của Lan Xuyên kìa, tôi cảm thấy người phụ nữ trong phòng không phải người tốt gì, còn biết lăng mạ người khác."
"Không phải ai cũng nói rất tốt sao."
"Tốt cái gì chứ, thấy tôi đi vào cố tình lấy cuốn sách ngoại ngữ gì đấy và ngồi ở đó giả vờ đọc, không phải chỉ là học hơn tôi mấy năm thôi sao, giỏi giả vờ thật. Sau này tôi không tiến tới gần nữa đâu, người như thế, chúng ta với không tới."
"Hả? Anh vào phòng tân nương của người ta làm gì?"
Mặc dù con trai cậu cả cũng có cảm giác yêu thích với cô dâu này của Lận Xuyên, dẫu sao thì cô xinh đẹp trẻ tuổi, đàn ông nào mà không thích, nhưng anh ta cũng chỉ xem cô như em dâu mà thôi, chỉ nói đùa cho vui chứ không có ý gì khác.
Nhưng mà, khi nghe thấy người anh này vậy mà lại đám vào phòng của người ta, có phải hơi quá đáng rồi không?"
Nhưng mà từ trước nay anh ta đều lạc quan, cũng không có nghĩ nhiều và càng không nói nhiều, anh ta chỉ nói:
"Thế sau này chúng ta tránh xa ra một chút."
"Này, cậu xem Lận Xuyên đi đâu thế, không phải là đi tìm vợ sắp cưới cũ đó chứ. Còn muốn bên trái ôm bên phải ấp, làm đàn ông làm như thế này cũng lợi hại thật."
"Hai người đang nói lung tung gi đấy?" Lận Hải đi qua liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói: "Tôi sẽ nói với mẹ tôi đấy."
"Cậu nói cái gì chứ, nhóc con như cậu đứng lại cho tôi."
Khang Kiến Quốc cũng khá là sợ người dì hai này, cho nên muốn gọi Lận Hải lại, nhưng ai biết được cậu chạy nhanh như bay, chớp mắt đã không thấy người đâu.
Còn Lận Xuyên bên kia không phải đi gặp vợ sắp cưới cũ gì, anh bị Lận Đông Hà gọi đi, lý do đương nhiên là vì Tân Duyệt Duyệt đó rôi.
Đến nơi không có người, Lận Đông Hà nói:
"Anh Lận Xuyên, thật ra sinh nhật của chúng ta cách nhau không xa, gọi anh một tiếng anh hoàn toàn là vì tôn kính anh hùng như anh. Nếu đã là một anh hùng, sao anh có thể hẹp hòi tính toán với con gái người ta, khiến cô ấy khó coi như thế."