"Chưa từng thấy à? Chưa từng thấy có phải hay không, anh có tin em còn có thể vẽ đàn ông và phụ nữ ở bên nhau ra cho anh xem hay không."
Vậy mà Lận Xuyên do dự một lát, nhưng lập tức nói: "Không được, em không thể vẽ cái đó, sẽ học xấu."
"Xì, chính anh khi làm người ta bảo dừng cũng không dừng lại, còn đủ loại tư thế... Ữm ừm.." Tên muộn tao này, tự mình làm lại không cho cô nói.
"Con còn đang ở đây này." Lỗ tai của Lận Xuyên suýt nữa nhỏ ra máu, anh thật sự có thể làm, nhưng khi nói sẽ vô cùng xấu hổ.
Tô Tô trợn tròn mắt, nói:
"Không phải là em dùng tranh vẽ này tích cóp tiền, là muốn mở một nhà xưởng làm đồ lót, em đang thiết kế sau đó cầm đi cho công nhân làm."
"Em lại mở xưởng à?"
"Ừm."
"Mở nhiều xưởng như vậy làm gì?"
"Đợi con trai của em trưởng thành cho thằng bé đi học, còn phải cưới vợ cho thằng bé, mua nhà Ở." Đời sau muốn cưới vợ phải mấy vạn, chỉ sợ lúc này nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng mà Tô Tô sẽ nghĩ, cô cảm thấy một năm nhà xưởng của mình kiếm được khoảng một vạn, còn phải chỉ tiêu, phải tích cóp đến năm nào mới kiếm được vợ cho con trai.
"Có phải là em nghĩ hơi nhiều rồi hay không?"
"Đàn ông các anh ngoại trừ dùng sức nửa người dưới ra, thì không nghĩ gì."
Lận Xuyên bị mắng vậy mà không nói gì, sau đó mới nói: "Hai ngày trước có người đàn ông nói chuyện với em ở cửa, người kia có liên quan tới nhà xưởng này sao?"
"Đúng vậy, Tống Lão Tam. Không phải là em nói với anh từng gặp anh ta một lần sao. Mấy ngày hôm trước anh ta nhập hàng xảy ra chuyện, em đưa một ngàn tệ cho anh ta, sau đó tích cóp được tiền muốn trả em ngàn rưỡi, sau đó nói muốn xây nhà xưởng, cho nên em quăng tiền vào đó."
", là anh ta à”
Vậy mà Lận Xuyên không nói gì.
Tô Tô cảm thấy kỳ lạ nói: "Không phải là anh rất chán ghét anh ta sao, trước đây còn từng đánh anh ta"
"Anh đánh anh ta là vì anh ta tùy tiện với em, thật ra anh ta rất khổ." "Vậy sao?"
Tam quan của ông xã nhà mình là như vậy, cũng không trách cô tiêu tiền linh tỉnh.
"Ăn cơm đi." Đã nói ra rồi trong lòng Lận Xuyên tràn ngập tự tin, đương nhiên phải đi ăn cơm.
"Đúng rồi Lận Xuyên, anh không sợ em làm lỗ hết số tiền này sao?"
"Không sao, công việc của anh ổn định có thể nuôi mẹ con em."
"." Những lời này như cho cô uống thuốc an thần, cô nói: "Vậy sau này có phải nên để riêng tiền trợ cấp của anh hay không?"
"Em muốn sắp xếp thế nào cũng được hết."
"Như vậy còn tạm được." Thật ra Tô Tô cảm thấy có ba lô to mình căn bản không cần lo lắng vấn đề khác, nhưng mà Lận Xuyên nói cũng đúng, nhỡ đâu ngày nào đó đồ trong ba lô đột nhiên biến mất thì sao?
Đúng là nên làm chú tính toán cho sau này.
Vì thế Tô Tô nói:
"Ngày nào đó em mở tài khoản tiết kiệm cho anh, mỗi tháng anh gửi tiền về nhà để lại một ít cho mình tiêu. Sau này sổ tiết kiệm để ở chỗ anh, do anh quản."
"Vì sao, tiền của nhà chúng ta không phải luôn do em quản à?" Không biết vì sao, bỗng nhiên Lận Xuyên cảm thấy có chút đâm tay. Vợ mình đều không cần tiên của mình, có phải sắp không giữ được hay không.
Tô Tô trừng mắt với anh một cái nói: "Em bảo anh quản là vì sợ bên em tiêu sạch tiền thì vẫn còn tiền ở chỗ anh, anh coi như giữ tiền cho con trai anh lấy vợ."
"Vậy cũng được, nhưng mà sổ tiết kiệm đặt ở nhà, anh không cầm." Thật sự đâm tay.
"Được rồi, tùy anh thôi." Người đàn ông này, người khác cầm tiền đều vô cùng vui vẻ, chỉ có anh như giao cho một quả bom đặt trong tay, luôn sợ nó nổ.
Vẽ xong Tô Tô lái xe đưa đồ đến nhà xưởng của Tống Lão Tam, nhưng anh ta không ở nhà xưởng, mọi người trong nhà xưởng nhìn thấy cô thì khá tò mò hỏi:
"Cô gái, cô là ai thế? Xưởng trưởng nhà chúng tôi đã có bạn gái, vừa rồi còn ra ngoài chơi với bạn gái của cậu ấy."