Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, dường như tư duy của con người cũng không còn giống như trước.
Nhưng mà khiến Tô Tô không ngờ tới, cô lại gặp Chân Chí Cường, ông trùm châu báu trong đám thương nhân trong nước tiễn máy bay.
Chẳng qua hiện giờ công ty của anh ta còn chưa thành hình, càng không sinh ra dây dưa gì đó với nữ chính, dù sao nữ chính đều nằm trong bệnh viện không người hỏi thăm, bọn họ không có khả năng chơi ái muội gì đó.
Bọn họ gặp mặt nói mấy câu đơn giản xong Tô Tô lên máy bay, thế mới biết một số người trẻ tuổi trong thôn thấy nhà họ Lận đột nhiên giàu có thì bị hấp dẫn, sau đó phần lớn chạy ra ngoài kiếm sống.
Cho dù trong thôn chia trâu chia ngựa chia nông sản tới từng hộ, nhưng mà rất nhiều người không muốn trở về cắm mặt xuống đất lưng hướng lên trời.
Nhưng mà có người thành công có người thất bại, anh ta xem như người tương đối thành công. Chỉ có điều hiện giờ nhìn đoàn đội vinh quang, anh ta cảm thấy mình còn cần phải cố gắng hơn nữa.
Mà Tô Tô lên máy bay trong lòng cũng hơi hoảng, trước đây chưa từng đi máy bay ra khỏi nước, không ngờ tới đến thời đại cũ còn có thể ra nước ngoài, còn là đoàn đội rất vinh quang.
Nhưng mà mọi người đều rất kích động, mà Tô Tô nhân lúc mọi người không chú ý dùng di động đã được lắp ráp của mình chụp mấy bức ảnh.
Hiện giờ đã có thể sử dụng di động này, bởi vì có tín hiệu.
Không biết vì sao tín hiệu của hai thế giới lại giống nhau, nhưng thật sự có thể sử dụng.
Chỉ không thể lên mạng, nhưng có thể chụp ảnh.
Cô có thể chụp trở về cho chồng mình xem, thậm chí có thể rửa ảnh mình đã chụp.
Tuy hiện giờ kỹ thuật in ảnh còn chưa được, nhưng ảnh chụp màu sắc rực rỡ vẫn có thể rửa ra.
Đợi xuống máy bay có rất nhiều phong cảnh đẹp cô cũng hoàn toàn thả lỏng, còn bảo Đàm Phong Tường chụp ảnh giúp mình, quả thực như cô gái nhỏ.
Đàm Phong Tường cảm thấy mình lớn tuổi, dáng vẻ này giống như là cha chơi cùng con gái.
Nhưng có biện pháp nào chứ, ai bảo mình thật sự lớn tuổi hơn người ta. Tới lúc thương lượng việc hợp tác, cô gái nhỏ lập tức biến thành nữ cường nhân.
Tất cả biểu hiện quyết đoán không kém gì đám người nước ngoài, quả thực có thể nói là đóa hoa hồng nổi bật trong đám bọn họ.
Lúc này chẳng những vả mặt đối phương, còn bàn được mấy vụ làm ăn.
Tính toán sơ một chút, nếu một ngày là mấy chục di động, nhưng nếu lắp sản phẩm điện tử vào thì tốc độ sản xuất di động sẽ tăng lên một ngày mấy trăm, sau đó còn có thể tiết kiệm càng nhiều chi phí.
Hiện giờ nhà xưởng cỡ nhỏ trong nước còn chưa thể sản xuất được lượng lớn như vậy, hơn nữa nguyên vật liệu cũng rất đắt, trái lại một số kỹ thuật ở nước ngoài đã thành hình, nguyên vật liệu dễ nhập, cho nên giá cả rẻ hơn.
Tô Tô bàn thành kinh doanh vô cùng vui vẻ, đã mua rất nhiều quà cho người nhà trở về.
Nhưng hiện giờ giới hạn số lượng, cho nên cô cảm thấy rất phiền não, có đôi khi có tiền cũng chưa chắc có thể tiêu được.
Khi nào mới có thể giống hiện đại đây?
Nhưng mà hẳn là nhanh thôi!
Lần này, cuối cùng lựa chọn TV to mang về.
Hiện giờ trong nước có TV, nhưng không tốt như Ở nước ngoài, quan trọng là màn hình to. Trong nhà đều là TV trắng đen, còn nhỏ đến mức phải dán sát vào nhìn, nếu không thì không thấy rõ mặt.
Nếu đã không cho mang nhiều, cô sẽ chọn thứ tốt mua.
Như vậy không cần tặng quà riêng mỗi người, còn mọi nhà thỏa mãn, mọi người vui mừng.
Đàm Phong Tường thấy cô mua cũng mua hai cái, sau đó nói: "Chúng ta xem như là hai người mua quà đỉnh nhất."
Người khác đâu dám mua như vậy, đúng là dám tiêu nhiều tiền.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là năm tám mấy nhà xưởng nhà nước còn nhiều, ông chủ xí nghiệp tư nhân như bọn họ còn ít.
Nếu là của nhà nước đâu dám tiêu tiền như thế, không sợ bị tra à.
Sau khi về đến nhà, mỗi người một chiếc TV to, cô bảo Lận Hải tìm người tới lắp trong nhà mình xem.