Hiệu trưởng Quan rất quen thuộc chuyện này, sau đó cam đoan sẽ giúp Lận Đông Hà.
Còn vợ chồng Lận Xuyên thì tới ăn cơm, chuyện khác không xen miệng vào.
Nhưng mà, lại khiến người ta có ấn tượng khắc sâu nhất.
Đợi ăn cơm xong khi bọn họ muốn về Lận Đông Hà chủ động đưa tiễn, lúc này đương nhiên Tần Duyệt Duyệt cũng muốn đi theo tiễn.
Dù sao ở trong mắt người ngoài, trước đây bọn họ cùng một thôn, coi như là vô cùng quen thuộc.
Nhưng mà đợi bọn họ rời đi Hồng Mai nói:
"Nếu so sánh ra, Tần Duyệt Duyệt kia nhìn có biểu hiện rất tốt, nhưng kém đồng chí Tô người ta quá nhiều. Ánh mắt bất chính, quá không phóng khoáng."
Tuy bề ngoài rất bình tĩnh, nhưng lại có ý lấy lòng rõ ràng.
Rõ ràng tất cả mọi người đều không để ý tới cô ta, nếu là phụ nữ bình thường đã sớm chạy đi, nhưng mà cô ta không những không rời đi, tất cả biểu hiện còn tương đối hoàn mỹ. "Sau này làm sao bây giờ, muốn con gọi cô ta là chị dâu sao?" Quan Chấn Đông có chút không muốn, lúc trước khi anh cả mình uống say đã nói rất nhiều, đặc biệt tương đối bất mãn với chị dâu này.
Vất vả lắm mới tới thăm cô ta một lát, không để ý tới anh cả thì thôi, còn khiến người ta tổn thương nghiêm trọng như vậy.
Lãnh đạo Quan nói:
"Đó là chuyện của vợ chồng người ta mọi người nghĩ nhiều như thế làm gì, thu dọn một lát, chuẩn bị một phòng cho vợ chồng bọn họ."
"Vâng." Dù sao cũng mới nhận con trai cho nên Hồng Mai không dám nói gì.
Mà hiệu trưởng Quan nhìn vợ con ông ta một cái cũng muốn trở về, nhưng lại bị giữ lại nói chuyện thêm một lát.
Dù sao cha mẹ bọn họ sắp tới đây, nên thương lượng chiêu đãi như thế nào.
Bên kia, Lận Đông Hà và Tần Duyệt Duyệt tiễn người tới cổng lớn.
Lận Xuyên đặt một chân lên xe nói: "Chúng tôi đi đây, hai người về đi."
"Vâng." Lận Đông Hà không nhiều lời, anh họ này của anh ta tính tính vừa thối vừa nghiêm, muốn thay đổi thái độ đối với mình là chuyện không có khả năng. Hiện giờ phát hiện Tô Tô cũng là tính tình không màng hơn thua, cho dù trước đây hay bây giờ cô đều biểu hiện vô cùng xa cách đối với mình.
Nếu nói thay đổi nhiều nhất e rằng là Tần Duyệt Duyệt, đợi vợ chồng Lận Xuyên đạp xe rời đi xong anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Tần Duyệt Duyệt.
Cô ta nghĩ tới trước đây khi ở trong đội, anh ta nhìn cô ta với dáng vẻ thâm tình chân thành.
Nhưng mà từ lúc cô ta lên đại học, anh ta chưa từng có ánh mắt như thế.
"Em thu dọn một chút, anh đưa em về trường học"
"Vì sao, hôm nay mới gặp mặt cha mẹ ruột của anh, không phải là chúng ta nên ở nơi này thêm mấy ngày ư?"
"Không phải là em nói không thể chậm trễ việc học ở trường, đặc biệt là tổ học tập nhỏ do em lập ra, nhất định phải chăm chỉ học tập, không thể cô phụ cơ hội không dễ dàng có được sao."
Đây là dùng những lời cô ta nói lúc trước chặn họng cô ta sao?
Người đàn ông này đúng là keo kiệt.
Tần Duyệt Duyệt cười nói:
"Anh đang nói gì thế, trước khác nay khác. Hiện giờ phải ở bên cha mẹ mấy chuyện đó đâu so được, dù sao bọn họ cũng sinh ra anh, phải luôn tận hiếu mới đúng." Vốn dĩ cho rằng cô ta nói câu này chính là không có một sơ hở gì, nhưng không ngờ tới Lận Đông Hà ở phía đối diện cười mỉa một tiếng, nói:
"Hóa ra, anh không bằng hai chữ hiếu đạo."
"Cái gì, đó không phải là cha mẹ anh sao? Em hiếu thuận bọn họ không phải là lẽ đương nhiên ư?" Tần Duyệt Duyệt đuổi theo Lận Đông Hà giữ chặt tay anh ta nói: “Anh còn tức giận sao?"
"Chúng ta kết hôn ở trong thôn gần hai tháng, trong khoảng thời gian này anh chưa từng nghe nói em muốn hiếu thuận cha mẹ anh." Thậm chí còn không hành phòng với anh ta còn ầm i đủ kiểu, không còn cách nào mới tới ở nhờ nhà Lận Xuyên. Khi đó cha mẹ anh ta khó khăn cỡ nào trong lòng Lận Đông Hà biết rõ, nhưng mà anh ta cảm thấy tự ti, anh ta cảm thấy mình không xứng với Tần Duyệt Duyệt không cho cô ta được cuộc sống tốt nhất cho nên mới nhường nhịn.