“Im miệng, nơi này không phải bộ đội” Lận Xuyên nghiêm túc nói một tiếng, sau đó bọn họ lập tức che miệng.
Phụt, Tô Tô hoảng sợ trước tiên, nhưng mà nhìn phản ứng của bọn họ không nhịn được nở nụ cười.
Vội vàng trở về lấy kẹo ra, nói:
“Mau cầm lấy ăn đi, lúc trước khi kết hôn cũng không mời các cậu ăn kẹo mừng.”
Đã sớm chuẩn bị xong vẫn luôn để trong túi, mãi đến hôm nay mới dùng tới.
Đám chiến sĩ đều nhận lấy kẹo nói: “Cảm ơn chị dâu.”
“Nhìn đủ chưa, nhìn đủ rồi thì trở về làm việc.” Lận Xuyên mở miệng đuổi người, gương mặt âm trầm như nước.
Bọn họ thật sự sợ anh, hi hi ha ha vẫy tay với Tô Tô sau đó chạy mất, thoạt nhìn còn rất đáng yêu.
“Binh sĩ của anh thoạt nhìn rất đáng yêu, đúng rồi, hình tượng của em được chứ?” Vừa rồi quá vội vàng nên không chú ý tới hình tượng của mình. “Ưm.” Lan Xuyên gật đầu đáp một tiếng rôi nói: “Anh đi đây, tự em sắp xếp một lát, đừng quá vất vả.”
Sau đó cũng chạy vội đi.
Lúc này Tô Tô mới đóng cửa lại đến phòng vệ sinh soi gương rửa mặt, sau đó phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi.
Bên kia, đám binh sĩ vừa chạy vừa nói: “Doanh trưởng của chúng ta đúng là cầm thú, chị dâu còn nhỏ như thế.”
“Tôi thấy được, trên cổ chị dâu có dấu hôn.”
“Tôi cũng thấy được”
“Doanh trưởng cầm thú”
“Nhanh im miệng đi, anh ấy đang đuổi theo.”
Vì thế lập tức giải tán, nhưng mà Lận Xuyên có tiếng trong doanh bọn họ.
Nhưng mà cũng may, khi lại nhìn thấy chị dâu cô thay một chiếc áo cao cổ, cho nên không nhìn thấy dấu vết trên cổ.
Lận Xuyên cũng nhẹ nhàng thở ra, buổi sáng quá khẩn trương nên không chú ý, đợi đến khi binh sĩ thuộc hạ vừa đi mới nhìn thấy dấu vết mình để lại.
Nghĩ tới đám binh sĩ do mình dạy dỗ ra nhãn lực, anh cảm thấy có khả năng sẽ bị trêu cười.
Nhưng mà lá gan của anh cũng lớn không dám nói gì với nàng dâu, sợ bị vả mặt trước mặt mọi người.
Cũng may, cô chú ý tới.
Sau đó khi hai người đối mặt lần đầu tiên anh bị cô trừng mắt một cái, im lặng sờ soạng cái mũi, như vậy có tính là trừng phạt đúng tội hay không.
“Tôi nói này lão Lận, sao anh có thể không chú ý hình tượng như thế.” Khi Thường Dược Tiến nói những lời này miệng ghen tị muốn chết.
Lận Xuyên nói: “Đợi anh kết hôn sẽ biết thôi.”
Loại chuyện này có đôi khi thật sự không khống chế được.
Thường Dược Tiến va vào anh một cái tiến về phía trước, anh ta ngay cả bóng dáng của nàng dâu còn chưa biết ở đâu đâu, kết hôn cái rắm ấy.
Hôm nay đoàn giao lưu đi thẳng tới bộ đội X, tham quan các nơi do tướng sĩ đặt ra.
Nhưng mà Tô Tô không thể nói về nơi này với bên ngoài, cô chỉ phụ trách giải thích, nhưng mà vì tri thức hiện đại phong phú, có một số thuật ngữ chuyên nghiệp cô cũng nói ra được.
Chuyện này phải cảm ơn người cha của cô trước khi xuyên sách, ông ấy luôn thích đọc một số tạp chí quân sự, biết rất rõ tình hình của quốc gia, hơn nữa khi ăn cơm còn nói cho bọn họ nghe.
Tuy cô không thích nghe mấy chuyện này lắm, nhưng vẫn nhớ kỹ một ít.
Ít nhất không phải là người không có chút tri thức về ngành này, giảng giải cũng tương đối rõ ràng.
Bởi vì cô phiên dịch không giống người thường nên được một bạn bè nước ngoài theo tới chú ý đến, anh ta là một soái ca tóc vàng, tên là Edward.
Anh ta nói với Tô Tô: “Hiện giờ quốc gia này còn đang trong khôi phục, nhưng tôi cảm thấy không lâu sau sẽ tỏa sáng rực rỡ.”
“Cảm ơn Edward tiên sinh, tôi cũng có cảm giác như thế.” Hơn nữa se phát triển tương đối nhanh chóng, chỉ cần nắm lấy cơ hội là có thể bay lên.
Bạn bè nước ngoài này thật tỉnh mắt, không biết bọn họ có thể tới đầu tư phát triển hay không.
Nhưng mà đối phương mặc quân trang, hẳn là không có hứng thú đối với việc đầu tư.
“Tô nữ sĩ thân ái, không biết sau này cô có hứng thú tới nước tôi hay không, đến lúc đó tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch dẫn cô đi tham quan một số phong cảnh ở nước tôi.”