Hiện giờ đã là chuyến xe cuối cùng, khi trở về hẳn là buổi tối.
Bình thường đều sẽ đi chuyến xe sớm, cô ta muốn đi đâu.
Chỉ trong nháy mắt Tô Tô thông hiểu đạo lý nghĩ tới gì đó, nhất định là nữ chính đến bệnh viện kiểm tra xem mình có mang thai hay không.
Nếu thử máu nói không chừng có thể nghiệm ra xem cô ta có mang thai hay không, đến lúc đó nghĩ cách trước.
Không hổ là nữ chính, có đôi khi thật sự rất thông minh.
Đặc biệt là quấn tới kín mít, nếu không phải cô biết cốt truyện căn bản sẽ không chú ý cô ta muốn đi đâu, thật sự coi cô ta như tới xem múa chèo thuyền.
Nhưng mà khi cô đang suy tư đột nhiên bị ôm lấy kéo sang một bên, Lận Xuyên có chút bất đắc dĩ nói:
“Không thấy được đám người đang đi qua sao, vậy mà còn thất thần?”
Dường như cô vợ mới cưới của anh có chút ngốc, nhưng cũng có thể là ngày hôm qua kinh hãi vẫn chưa tỉnh lại, cho nên phản ứng mới hơi chậm.
“Ha ha” Tô Tô nở nụ cười, sau đó đi theo Lận Xuyên nghiêm túc xem múa chèo thuyền.
Cô đúng là ngu ngốc, chuyện của người khác vì sao cô phải tham gia, hiếm khi có được cơ hội hẹn hò với người đàn ông của mình, vẫn nên dính anh một chút thì hơn.
Sau đó hai người đều chuyên tâm xem múa chèo thuyền.
Không thể không khích lệ một câu, thời đại này vẫn có không khí vui mừng khi ăn tết.
Đặc biệt là tuy mọi người nghèo, nhưng thuyền nhỏ của múa chèo thuyền làm không tệ lắm.
Bọn họ chẳng những xoay vặn, còn hát mấy câu.
Còn có một người đàn ông trang điểm thành một bà cụ bọc chân nhỏ xách theo tẩu thuốc xoay vặn ở phía trước, trêu chọc mọi người cười không thẳng nổi eo.
Tô Tô cũng cười theo, cô cảm thấy biểu diễn như thế càng thân thuộc với đời sống và hài hước hơn là biểu diễn trên sân khấu.
Cười một lát, lại đau eo.
Không phải đột nhiên nhau, thật ra từ tối qua cử động quá mạnh vẫn luôn đau, sau đó đột nhiên bất ngờ đau.
Tô Tô cười trong mắt đều là nước mắt, vừa lau vừa ấn eo nói: “Xong rồi, đau quá, không dám cười.”
“Eo đau sao?” Không khom lưng làm gì, sao đột nhiên lại đau?
Lận Xuyên vừa nghĩ tới đây thì nhớ tới tối qua mình nâng eo người ta tới độ cong như thế nào, đúng là dễ bị thương.
Anh gãi đầu nói: “Em đợi một lát”
Không biết anh đi đâu tìm được cái ghế nhỏ đặt lên đất cho Tô Tô, sau đó nói: “Ngồi xem.”
Vị trí của bọn họ rất tốt, cho nên ngồi xuống vẫn có thể thấy được bên trong.
Tô Tô thật sự ngồi xuống, sau đó dựa vào cơ thể rắn chắc của Lận Xuyên bắt đầu tiếp tục xem.
Chỉ một lát sau Lận Hải còn mua mấy xâu hồ lô ngâm đường tới cho bọn họ, Tô Tô ăn một miếng nói rất ngọt, nhưng ăn vẫn rất ngon.
Quả nhiên là thuần tự nhiên rất tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một lát trời đã tối lại.
Công xã có điện, chỗ quảng trường được thắp sáng một cái đèn to, cho nên mọi người có thể thấy rõ.
Tô Tô ngồi một lát không thoải mái được Lận Xuyên đưa tới phòng nghỉ của người ta ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát, dù sao đứng bên ngoài quá lạnh.
Đợi đỡ hơn bọn họ quyết định về nhà, dù sao tối thêm chút nữa đường núi không dễ đi. Cũng may lừa là sinh vật có trí nhớ rất tốt, còn có thể thấy đường đêm, cho nên Lận Xuyên vừa an ủi cô cũng yên tâm.
Bởi vì anh nói: “Cho dù không khống chế nó, con lừa này vẫn đưa chúng ta về nhà”
“Thật vậy sao?” Tô Tô có chút không tin, nhưng mà Lận Xuyên lại nói: “Hay là thử xem?”
Tô Tô lắc đầu, không muốn thử chuyện này, nhỡ đâu rơi xuống mương thì làm sao bây giờ.
Lận Sơn nhìn xung quanh, thấy mọi người đều trở về gần hết, không khỏi cảm thấy kỳ lạ nói:
“Ồ, chị Tần đâu? Chúng ta có cần đợi chị ấy cùng trở về hay không?”
Lận Xuyên nhíu mày, anh không nói mình suýt nữa quên mất vợ sắp cưới cũ này.
Đặc biệt là khi đang ngọt ngào với nàng dâu của mình, anh thật sự không muốn nhắc tới người phụ nữ khác.