Thường Dược Tiến nhỏ giọng hỏi: "Khó chịu không?”
Lận Xuyên va vào anh ta một cái, đi nhanh về phía trước, nhưng mà trong lòng lại chảy nước mắt như mì sợi: Khó chịu, sắp khóc!
Nhưng mà nhìn vợ mình lưng thẳng tắp đi phía trước, thật sự muốn tối nay giải quyết cô, nhưng không có khả năng lắm.
Buổi tối hôm nay cô ở trong phòng ngủ, anh đứng ở bên ngoài.
Tưởng tượng như vậy, càng khó chịu.
Anh phải đi tìm lãnh đạo xin tiến thêm một bước bảo vệ càng thân mật hơn, nhưng có khả năng bị đá ngay tại chỗ.
Vẫn nên chuyên tâm đi theo thì hơn.
Cho dù trong lòng nghĩ nhiều hình ảnh 18+ thế nào, bề ngoài vẫn là hình tượng phái cấm dục.
Sắp xếp đoàn giao lưu xong, lại ăn bữa cơm thân mật, kế tiếp chính là Lận Xuyên đợi nhân viên an ninh sắp xếp chỗ ở cho phiên dịch và người đi theo. Tô Tô được sắp xếp ở phòng gần cấp trên nhất, bởi vì cô là đồng chí nữ đương nhiên phải chiếu cố hơn một chút.
Đây có thể là khách sạn xa hoa nhất trong nước hiện giờ, giường to, phòng vệ sinh, thậm chí còn có TV thậm chí còn có vòi tắm hoa sen.
Căn phòng này không tệ, Tô Tô đặt túi xuống lập tức chạy tới phòng vệ sinh tắm rửa một cái trước, đáng tiếc không có người cọ lưng.
Cũng may cô mang theo khăn kỳ lưng của mình, cọ một lát cuối cùng mệt đến mức chảy mồ hôi thì quấn mình thành cái bao đi ra.
Quá sung sướng, tắm như thế này sướng hơn tắm bồn tắm nhiều, đặc biệt là nước còn nóng, thật thoải mái.
Tắm xong thì uống một ngụm nước, sau đó mặc áo tắm dài nằm trên giường đúng là hưởng thụ.
May mà biết nên mang theo mấy thứ này, đúng là quá sáng suốt.
Hiện giờ đã là 8 giờ rưỡi, có lẽ sẽ không có người lại tìm cô phiên dịch nữa đâu.
Quyết định thay đồ ngủ đi ngủ, ai biết mới thay xong thì có người gõ cửa.
Cô vội vàng mở cửa tưởng có việc gì, kết quả nhìn thấy Lận Xuyên mặc thường phục đứng ngoài cửa, không khỏi cảm thấy kỳ lạ hỏi:
"Anh không làm..." "Làm."
"?" Lúc này chắc chắn không phải đi làm à?
Tô Tô biết Lận Xuyên là đại muộn tao, có đôi khi trêu chọc người ta rất thẳng thắn.
Ví dụ như bây giờ, anh nói làm là làm, đương nhiên không phải là đi làm, mà là...
"Khốn nạn, không phải là anh còn đang làm việc sao, anh tới nơi này làm gì?"
"Lãnh đạo cho anh nghỉ cả đêm, yên tâm, ngoài cửa không có người, em sẽ do anh bảo vệ bên người."
"Anh đúng là đại muộn tao."
Tô Tô vừa đấm vừa đánh, nhưng mà không có tác dụng øì.
Lận Xuyên hưởng thụ xong phúc lợi của mình mới đứng dậy tắm rửa cho nàng dâu, sau đó hỏi cô nhận được nhiệm vụ từ khi nào.
Tô Tô trừng anh một cái, mình vất vả lắm nhận việc riêng này còn phải làm thêm chuyện này, khó chịu.
"Em ký hợp đồng bảo mật, sẽ không nói với anh chuyện gì."
"„" Không nói thì không nói, Lận Xuyên không để bụng chuyện này.
Nhưng mà anh vẫn khích lệ một câu: "Nàng dâu của anh đúng là có bản lĩnh." "300 tệ, đợi lấy được em muốn mua nhà."
"Rất tốt, nhưng mà quá nguy hiểm."
"Sẽ có nguy hiểm sao?"
"Yên tâm, anh sẽ cố gắng bảo vệ em."
Tô Tô cảm nhận được có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới Lận Xuyên còn ở bên cạnh mình thì không sợ nữa.
Hơn nữa, đoàn giao lưu lần này đi hơn nửa bộ đội và các nơi tương đối lợi hại, người nào ngốc tới mức gây chuyện?
Trong sách từng nói, nam phụ ở bộ đội tương đối lợi hại, có anh mình còn sợ gì nữa.
Dù sao tối hôm nay cô có thể ngủ ngon, đợi sáng ngày hôm sau cô bị Lận Xuyên đánh thức, sau đó anh nhanh chóng mặc quần áo di ra ngoài nói:
"Anh phải đi báo danh trước, không thể để đám nhóc kia bắt được anh ở chỗ này..."
Kết quả vừa mở cửa đôi mắt anh trợn to, sau đó đóng ram cửa lại.
Tô Tô đang mặc quân áo nói: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Anh trở vê mặc quần áo cho nàng dâu nhà mình, sau đó thuận tiện buộc tóc dài của cô vào nói: "Chuyện đó, anh cảm thấy em nên gặp mặt bọn họ.”
"Hả?"