"Nhưng mà cho dù thế nào, tôi cũng là nàng dâu của nhà họ Quan. Chúng ta, đừng nên khiến mọi việc trở nên bế tắc như thế." Tân Duyệt Duyệt nói.
"Đúng vậy, nếu không muốn làm lớn mọi việc thì lập tức đi đi. Sau này đừng đến nhà chúng tôi nữa, cho dù là vay tiền, hay là khoe khoang, hoặc là những chuyện hư hỏng của hai vợ chồng cô." Những lời này của Tô Tô thật sự là không lưu tình, sau đó lấy bút ghi âm từ trong túi ra nói: "Đúng rồi, có một số việc ở đây có lẽ cô đều quên mất, nhưng hôm nay tôi đã ghi âm lại, có cần tôi mở cho lãnh đạo Quan nghe hay không?”
Tần Duyệt Duyệt nghiến răng nói: "Có phải cô rất chán ghét tôi hay không, cho nên mới chống đối tôi ở khắp nơi?"
"Không phải, nếu cô không chọc tức tôi, sao tôi sẽ chống đối cô? Cô cũng là người thông minh, suy nghĩ lại xem làm thế nào mới không bị người ta chán ghét như thế." Tô Tô cũng không yếu thế, xoay bút ghi âm trong tay dáng vẻ rất đáng đánh đòn.
Cuối cùng Tần Duyệt Duyệt hung dữ nói: "Quả nhiên tới tìm cô chính là sai lầm." Lan Hải ở bên cạnh nói: "Chúng tôi mời cô tới à."
Cuối cùng Tần Duyệt Duyệt tức đến mức khóc, sau đó lại chạy ra khỏi nhà họ Lận lần nữa.
"Cô ta đúng là có bệnh." Lận Hải nói: "Chị dâu, chị còn muốn ăn gì nữa?"
"Đều bị chọc tức tới no rồi." Tô Tô đỡ ghế dựa ngồi xuống, nói: "Deu là anh trêu chọc, anh nói xem vì sao lúc trước lại đồng ý đính ước với nhà bọn họ, đôi mắt bị mù sao?"
Lận Xuyên không hiểu sao bị mắng biết sẽ có kết quả như vậy, anh tốt tính đi tới nói:
"Không phải anh đính ước, lúc ấy anh còn nhỏ hơn Lan Hải. Đôi mắt... Có lẽ còn chưa phát dục tốt."
Phụt.
Những lời này chọc Tô Tô cười, cô nói: "Miệng anh đúng là giỏi ăn nói, mau ngồi xuống ăn cơm đi, thịt viên Lận Hải làm ăn rất ngon."
"Ừ." Lận Xuyên nhẹ nhàng thở ra, sau đó thuận tiện nâng chân đá Lận Hải đang che miệng cười sang một bên, rồi lập tức ngồi trước mặt vợ mình.
Hoàn toàn là dáng vẻ anh rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
"Đúng rồi, tay nghề của Thường Dược Tiến học thế nào rồi?"
Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, nhắc tới chuyện này người nào đó học nấu ăn Lận Xuyên cảm thấy còn khó hơn là dạy vợ mình nấu ăn.
"Anh ay chính là một tên ngốc, độ lửa cũng không nắm giữ được, không phải nấu đen thì chính là nấu đỏ nồi trong phòng bếp. Khiến mọi người trời nóng đều phải chịu tội trong phòng bếp với anh ấy, anh chưa từng thấy người nào có thiên phú như thế." Lận Xuyên xoa trán nói.
"Đây chính là anh rảnh rỗi không có việc gì làm tăng điểm kỹ năng cho người ta, cho nên quỳ cũng phải dạy được Thường Dược Tiến. Nếu không đợi sau này Bạch Linh Linh tới tìm anh, xem anh nói thế nào."
"Ừm, nhưng mà tuần sau anh ấy muốn tới nhà chúng ta triển lãm tay nghề, anh suy nghĩ phải đưa em tới chỗ an toàn." Lận Xuyên mặt ủ mày ê nói.
"Không phải chứ, đáng sợ như thế ư? Có phải cũng hẹn Bạch Linh Linh tới hay không?"
"Anh ấy tới đây luyện tập tay nghề, sau đó nếu làm tốt lại hẹn, không làm được thì để anh ấy cả đời cô đơn đi."
".." Chồng mình cũng là kẻ tàn nhẫn.
Tô Tô còn rất chờ mong tuần sau, không biết Thường Dược Tiến có thật sự làm nổ phòng bếp hay không.
Sau đó một tuần này gió êm sóng lặng xong, Thường Dược Tiến và Lận Xuyên xách theo đủ loại đồ ăn tới.
Anh ta nhìn thấy Tô Tô thì ngẩn ra, nhiều ngày không gặp như thế cơ thể đều thay đổi.
Trước đây đều không coi cô thành một thai phụ, nhưng mà lần này lại thấy bụng của cô hơi nhô lên.
Còn chưa tính là to, nhưng đã có dáng vẻ của một thai phụ.
Người cũng béo hơn trước một chút, thoạt nhìn trắng trẻo hơi mũm mĩm rất là... Đáng yêu.
Lại thầm mắng trong lòng doanh trưởng đúng là cầm thú, nhìn mặt chỉ là cô gái nhỏ, nhưng nhìn bụng đã là mẹ của cô gái nhỏ.