"Vẫn là không để bụng, nếu để bụng cho dù thế nào cũng phải làm. Nếu chị dâu anh muốn nhà, cho dù tôi đập nồi bán sắt cũng phải mua cho cô ấy."
"Được rồi được rồi, nồi nhà anh nhiều sắt cũng nhiều." Thường Dược Tiến bị chọc tức mà cười, anh ta thật sự không quá để bụng, tuy muốn kết hôn, nhưng mà người kết hôn không hợp.
Kế tiếp đoàn giao lưu dừng chân ở chỗ pháo binh, nơi này ở xa đường còn không dễ đi.
Lan Xuyên im lặng lót mấy tang đệm mềm dày chỗ ghế ngồi của Tô Tô, sau đó lãnh đạo Quan thấy được, nói: "Có chuyện gì thế? Tiểu Tô bị thương à?"
Cho tới nay đôi vợ chồng này đều luôn duy trì khoảng cách tương đối tốt, sao hôm nay lại thân thiết như thế?
Lận Xuyên nhìn thấy mặt Tô Tô lập tức đỏ lên, nói: "Báo cáo, đồng chí Tô mang thai."
"Mang.. Mang thai? Tên nhóc thối, sao cậu không nói sớm." Lãnh đạo Quan là người nóng tính, giơ chân đá anh.
Hình tượng của ông ta vốn là quan chỉ huy vô cùng nghiêm túc, hiện giờ hoàn toàn bị hủy đi.
Vẻ mặt Tô Tô kinh ngạc, im lặng ngồi lên trên nói: "Đây cũng không phải là chuyện lớn gì."
Con của cô rất ngoan, sẽ không quậy phá gì, cho nên hoàn toàn không thành vấn đề.
Cô thậm chí đều cảm thấy có lẽ đứa bé là con gái, bởi vì người ngoài đều nói mang thai con gái bạn sẽ đẹp hơn, mang thai con trai bạn sẽ xấu hơn.
Từ lúc cô mang thai dáng người vẫn luôn không thay đổi, làn da còn có vẻ trở nên đẹp hơn, không có dấu hiệu xấu đi một chút nào.
Không đúng không đúng, có vẻ đề tài đi hơi xa rồi.
Lãnh đạo Quan trừng mắt với vợ chồng bọn họ một cái, sau đó nói: "Tiểu Thôi lái xe chậm một chút."
Đây là người thừa kế của cách mạng, đương nhiên phải cẩn thận một chút.
Lận Xuyên nhìn thoáng qua lão lãnh đạo của mình với vẻ cảm kích, sau đó ngồi bên cạnh Tô Tô nói: "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói ra”
"Không sao đâu." Tô Tô cảm thấy cục cưng của mình rất nghe lời, lắc lư một chút chắc chắn sẽ không sao.
Nhưng mà cô không ngờ tới đó không phải là một chút, là rất lắc lư.
Nhìn ra bên ngoài thì hóa ra một bên đường bị tắc do làm ruộng, cho nên bọn họ đang đi ở rãnh. Lúc lên lúc xuống lúc lên lúc xuống, lắc lu khiến Tô Tô cảm thấy đầu váng mắt hoa muốn nôn ra.
"Tô Tô." Lận Xuyên nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt thì lo lắng, mà lãnh đạo Quan cũng nói: "Có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát không?"
"Không, không cần." Không thể vì mình mà chậm trễ hành trình được.
Tô Tô bốp một tiếng dựa đầu mình lên cánh tay của Lận Xuyên, không nhìn không nghe mọi chuyện bên ngoài, chỉ một lát sau đã khá hơn không ít.
Nhưng mà Lận Xuyên có chút ngượng ngùng, lúc này đang làm nhiệm vụ mà, mình ôm nàng dâu của mình thật sự được sao?
Lãnh đạo Quan nhìn ra được anh không được tự nhiên, nên nói: "Đây cũng là vì nhiệm vụ, cậu phải bảo vệ đồng chí Tô Tô thật tốt."
Phiên dịch vốn dĩ chỉ có mấy người, nhất định phải kiên trì tới cuối cùng.
"Vâng." Lận Xuyên nhẹ nhàng thở ra, vươn tay cứng đờ vuốt sau lưng Tô Tô khiến cô thoải mái hơn một chút.
Đợi khi tới nơi Tô Tô không nói hai lời lập tức nói với Lận Xuyên: "Ôm em đến phòng vệ sinh."
Lận Xuyên cũng dựa vào tốc độ nhanh nhất bế cô tiến vào phòng vệ sinh, cũng may ở bộ đội có binh sĩ nữ cho nên có nhà vệ sinh nữ.
Cộng thêm may mắn chính là, Lận Xuyên còn quen thuộc nơi này.
Nhưng mà anh không vào được, chỉ có thể bảo người đi tìm binh sĩ nữ tới đây đưa nước đưa giấy qua cho nàng dâu nhà mình.
Sau khi cô ra ngoài anh cảm thấy nàng dâu lại gầy hơn, đau lòng không chịu được.
Nhưng mà ở trước mặt nhiều người như thế anh cũng không thể nhao nhão dinh dính, cho nên nói:
"Đồng chí Tô, em không sao chứ? Còn có thể kiên trì được không?”
Không kiên trì được thì mình lập tức đi xin để cô nghỉ ngơi trước.
Tô Tô chỉnh lại góc áo của mình, lấy một lọ nước hoa nhỏ ra phun một lát, nói: "Không sao, nôn xong đỡ hơn nhiều, chỉ có chút đói."
Lận Xuyên nói: "Giao cho anh."
"Vâng." Tô Tô gật đầu đáp một tiếng, trên mặt là mỉm cười đi về phía đoàn giao lưu.