“Đông Hà, em không có ý đó.”
“Tần Duyệt Duyệt tự tôn còn tự ái trước đây đâu mất rồi? Anh thật sự hoài nghi, mình đã cưới nhầm người” Sau khi Lận Đông Hà nói xong thì đi về phía nhà xưởng, mà Tần Duyệt Duyệt như cô vợ nhỏ đi theo sau anh ta.
Hiện giờ trong lòng cô ta đã sớm có quyết định, đi theo Lận Đông Hà e rằng sau này sẽ huy hoàng hơn sau khi tốt nghiệp có công việc của mình.
Tần Duyệt Duyệt ngẩn ra một lát, cô ta có chút bất lực đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, hóa ra Lận Đông Hà nghĩ mình như thế.
Cô ta cũng không có cách nào mà, có người nào không muốn làm một người phụ nữ tự tôn tự ái, nếu không phải bắt buộc ai nguyện ý làm chuyện ghê tởm người khác cũng ghê tởm chính mình.
Nhưng mà tự tôn có tiền không, tự ái có tác dụng không?
Trong trường học có mấy người phụ nữ luôn chê cười xuất thân của cô ta, chỉ cần cô ta làm ra chuyện liên quan tới nghèo ngày hôm sau sẽ bị người ta chê cười. Rõ ràng cô ta cũng xuất thân trong thành phố mà không phải con báo đất, vì sao sẽ nghèo thành như thế?
Vì sao không có biện pháp thay đổi.
Cầm quyền, cô ta cảm thấy Lan Đông Hà không phải yêu cô ta thật lòng, nếu không vì sao không thể đứng ở góc độ của cô ta mà suy nghĩ cho cô ta?
Nhưng không yêu có thể thế nào, hiện giờ anh ta có thể cho cô ta cuộc sống tốt, như vậy không tin dùng chút tim anh ta sẽ không quay đầu lại tìm mình, đàn ông không gặp mặt luôn giả vờ đứng đắn thì có tác dụng.
Cứ thế buổi tối cô ta tới phòng của Lận Đông Hà ở nhà xưởng, cô ta biết tuy buổi tối anh ta ngủ với Lận Hải ở nhà xưởng, nhưng anh ta ngủ muộn nên ngủ một phòng riêng.
Người đàn ông là sinh vật không nhịn được quyến rũ, vì thế dễ dàng lăn giường với nhau.
Sáng hôm sau Lận Đông Hà cho cô ta tiền, nhưng mà cô ta từ chối, một mình trở về trường học.
Không phải là anh ta thích rụt rè cao quý sao, vậy mình sẽ giả thành như thế là được.
Lận Đông Hà vì dễ chịu mà quên mất chuyện ly hôn, nhưng vẫn nói với Lận Hải:
“Ngày hôm qua chị dâu em tới đây, nhưng cô ấy đã đồng ý với anh sau này sẽ không tới nữa, cho nên em đừng nói với chị dâu em chuyện này” “Chỉ một lần này thôi, nếu mà hai người... Muốn thì đi ra ngoài thuê phòng, chị dâu em nói sau này nơi này còn phải xây ký túc xá của công nhân” Gương mặt Lận Hải đỏ bừng, cậu là một người đàn ông bị bắt nghe động tĩnh nửa đêm căn bản không ngủ được.
Nhưng mà thế hệ trước đều chú ý khuyên hợp không khuyên chia ra, cho nên cậu không ép anh hai ly hôn gì đó, nhưng mà cảm thấy người phụ nữ kia quá tâm cơ, vừa cảm thấy ngủ với đàn ông là thu phục.
Tô Tô không biết chuyện này, hiện giờ vóc người cô nặng cho nên dung lượng não trở nên nhỏ, cả nghỉ hè gần như đều ở trong phòng không thích ra ngoài.
Cũng may Lận Xuyên luôn trở về, nếu không cô không biết mình sẽ sống như thế nào.
Nhưng mà mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn sầu thiết kế ký túc xá này thành hai phòng thế nào.
Dù sao mẹ Lận phải ở chỗ bọn họ gần một tháng, nói không chừng ở cữ xong không tìm được bảo mẫu bà ấy còn phải ở thêm một thời gian.
Đương nhiên, cho dù mẹ Lận đi rồi bảo mẫu mời đến cũng phải ở đây, đây đều là vấn đề.
Phòng nhỏ này muốn thêm ra một phòng thật sự rất khó, nhưng mà Lận Xuyên vẫn nghĩ được biện pháp.
Anh chuyển phòng bếp tới gần phòng vệ sinh, để một bếp lò ở đó xong đặt ống khói bên ngoài cửa sổ.
Tuy nơi này nhỏ, nhưng nấu cơm không thành vấn đề.
Dù sao dân cư của bọn họ không nhiều lắm, một cái bếp hẳn là đủ dùng.
Còn chuyện mở phòng bếp sẽ bẩn thỉu nhà ở đã không suy xét, dù sao thật sự không có chỗ.
Mà Tô Tô không muốn ấm ức mình, cô muốn mua nhà ở thành phố.
Nhưng mà nhất thời cũng không thích hợp, hơn nữa mua còn phải thu dọn.
Cho nên cô tính toán đợi sinh đứa bé xong ở cữ lại nói.