Sau khi trở lại trong phòng Tô Tô hỏi anh là ai, Lận Xuyên nói:
"Là cha mẹ Tần Duyệt Duyệt, sau này dì Diệp tới em bảo dì ấy đừng để hai người kia vào, bọn họ không có lợi thì không dậy sớm."
Anh nói mấy câu nói rõ ràng hết mọi chuyện, đừng để đến lúc đó cho người vào chọc giận không đâu.
Đâu biết Tô Tô còn biết nhiều hơn anh một chút, dù sao trong sách đoạn hậu kỳ đã nói rất rõ ràng về đôi vợ chồng này.
Bọn họ thực sự coi Tần Duyệt Duyệt thành cây rụng tiền, chỉ cần chiếm được tiện nghỉ thì tuyệt đối không buông tha.
Nhưng mà Tần Duyệt Duyệt được bọn họ tẩy não từ khi còn nhỏ, nếu rời xa nhà mẹ đẻ phụ nữ căn bản không có khả năng dừng chân ở xã hội này, không có người thì cô ta vĩnh viễn không có chỗ dựa, chỉ có nhà mẹ đẻ mới được.
Sau đó đời này Tần Duyệt Duyệt vẫn luôn bị người nhà mẹ đẻ lợi dụng, mãi đến khi cô ta suýt phá nát sự nghiệp của Lận Đông Hà, bị nhà chồng tập thể đuổi ra ngoài mới biết được nhà mẹ đẻ căn bản không để ý tới sống chết của cô ta, bọn họ chỉ cần tiền mà thôi.
Nhưng hiện giờ cô ta còn chưa phá hủy sự nghiệp của Lận Đông Hà, bởi vì Tô Tô bảo Lận Hải trông chừng, chỉ cần cô ta muốn đến công ty sai khiến gì đó thì đuổi người đi.
Hơn nữa Lận Đông Hà cũng rất cẩn thận, lần trước suýt chút nữa tan vỡ, nam chính cánh còn chưa chứng không có khả năng buông tay nhường nhà xưởng kia cho người khác.
"Em biết rồi, dì Diệp tới sẽ nói với dì ấy." Tô Tô gật đầu, hôm nay ba bọn họ ngủ trên giường đất ở tầng một, Lận Xuyên đốt củi còn rất ấm áp.
Sau đó ngồi trên giường đất, anh còn ngồi khoanh chân chơi đùa với con trai mình một lát.
Đừng nhìn Chiến Chiến còn chưa đầy tháng, nhưng mà giỏi cười, hơn nữa là nụ cười tươi vô cùng xán lạn, kèm theo âm thanh khanh khách.
Sau đó thả lỏng tay chân đá loạn, không thành thật một giây nào.
Lận Xuyên càng trở nên ấu trĩ, còn nói:
"Tên nhóc thối mỗi ngày chỉ biết bắt nạt mẹ con, đợi con lớn thêm chút nữa cha sẽ đánh con, có nghe thấy không."
Đối phương nghe thấy, nhưng rõ ràng không hiểu, còn không ngừng cười. "Tên nhóc ngốc, sao ngốc như thế." Lận Xuyên cười nói.
Tô Tô nhìn bọn họ đùa giỡn với nhau thì vươn tay sờ đầu Lận Xuyên, sau đó sờ đầu con trai, phát hiện bọn họ đều nhìn mình thì mới nói:
"Một đôi ngốc nghếch."
Kết quả bị Lận Xuyên giơ tay búng trán, cô đau tới mức kêu thành tiếng, vừa xoa vừa trừng chồng mình.
Nhưng mà không ngờ tới Chiến Chiến nằm ở một bên, đột nhiên oa một tiếng khóc ra.
Trong đầu Tô Tô suy nghĩ, đây là con trai nhìn thấy mình bị bắt nạt cho nên không vui sao, không khỏi ôm con trai nói:
"Vẫn là con trai đứng về phía mẹ, nào, đừng khóc, không phải là cha con muốn đánh mẹ, chỉ đang đùa giỡn với mẹ mà thôi."
Đứa bé không hiểu chuyện, nhưng mà biết nhìn sắc mặt, thấy Tô Tô cười rộ lên cậu bé cũng không khóc nữa.
Sau đó Tô Tô khoe khoang với Lận Xuyên như ra oai, nói: "Anh nhìn xem, con trai của em đứng về phía em, anh đứng sang một bên đi."
"Vâng vâng, nhưng mà hai người đều là của Lận Xuyên anh." Anh kiêu ngạo nói.
"Nghĩ hay quá nhỉ." Tô Tô trừng anh một cái, nhưng vẫn cảm thấy trước mắt rất hạnh phúc. Nhưng mà bọn họ không biết, sau khi vợ chồng nhà họ Tần trở về thì mắng Lận Xuyên một trận, nói anh chưa làm quan đã bất nghĩa, không tôn kính trưởng bối.
Thậm chí còn mắng cả nhà họ Lận, khiến Lận Đông Hà ngồi bên cạnh sắc mặt đã bắt đầu âm trầm.
Anh ta đã không còn là thanh niên nông thôn tới cửa cầu hôn như lúc trước, đã là một lãnh đạo quản lý một nhà xưởng.
Cho nên vô cùng chướng mắt tính cách không phóng khoáng của cha Tần mẹ Tần, nói: "Cha mẹ, mong hai người đừng kéo nhà họ Lận vào, nhà họ Lận không nợ hai người cái gì."