Hiện giờ anh ta đã không nghĩ chuyện này, mục tiêu thứ nhất là làm tốt chuyện trong nhà xưởng.
Lận Hải cười nói: "Chị dâu em nói muốn làm mai cho em, chủ nhật bảo em đi xem mát, em phải mặc hẳn hoi một chút."
"Vậy sao, đối phương làm gì thế?"
"Cô ấy là công nhân chính thức, nhưng mà từ nhỏ đã không cha không mẹ rất đáng thương."
"Không cha mẹ à, vậy giống như chị dâu em."
"Đúng vậy, em cảm thấy chị dâu em rất đáng thương. Nghỉ ngoại trừ về nhà em thì không còn chỗ để đi, lúc trước khi chị ấy mới tới thôn em luôn thấy chị ấy ngẩn người, sau đó nếu mẹ em hơi quan tâm chị ấy một chút, vừa nói coi chị ấy như con gái thì đôi mắt chị ấy sẽ phiếm hồng. Không nói nữa, em phải đi làm kiểu áo Tôn Trung Sơn thử xem, chủ nhật em phải mặc rồi." Đây là lần đầu tiên Lan Hải đi xem mắt, có chút khẩn trương.
Nhưng mà Lận Đông Hà nhìn cậu trong mắt có cảm giác như từng trải, quả nhiên vẫn là trẻ tuổi rất tốt, làm chuyện gì cũng mạnh mẽ như thế, đặc biệt là tình yêu. Dưới cái nhìn của anh ta, tìm mình đã chết, cho dù Tần Duyệt Duyệt rất sảng khoái rời đi anh ta cũng không thể vui sướng nổi.
"Em đừng khẩn trương xảy ra lỗi là được."
"Sao em có thể khẩn trương được?"
Tuy Lận Hải nói như thế, nhưng hiện giờ đều cảm thấy rất khẩn trương.
Sau đó hỏi Lận Đông Hà một chút theo đuổi con gái thế nào, anh ta lắc đầu cười khổ nói: "Chuyện này em nên hỏi anh cả em."
"Anh trai em không biết theo đuổi đâu, em cảm thấy dường như là chị dâu em theo đuổi anh trai em." Khi Lận Hải nói những lời này vô cùng kiêu ngạo, bởi vì anh trai mình lợi hại.
"Vậy anh trai em thật may mắn." Có cô gái chịu theo đuổi anh là may mắn của anh, nếu không thật sự là không có người coi trọng mặt lạnh đó của anh.
Nếu lúc trước anh không như thế, cũng không đến mức bức Tần Duyệt Duyệt vẫn luôn tố khổ với anh ta.
Sao lại nghĩ tới những chuyện này như vậy?
Lận Đông Hà tiếp tục tính sổ sách, mà Lận Hải thì đứng trước chiếc gương vỡ duy nhất làm dáng, làm dáng hơn một tiếng.
Nhưng mà bên Tô Tô thì đang chuẩn bị tặng quà cho Bạch Linh Linh. Cô tính toán tặng bốn món đồ trên giường, hiện giờ không có sẵn chỉ có thể làm.
Cô chọn cách sau, sau đó mời người làm.
Nhà bọn họ là giường to 1m8, nhưng mà chăn cũng là chăn đơn.
Bởi vì Thường Dược Tiến giống như Lận Xuyên thường xuyên không ở nhà, đương nhiên phải làm chăn đơn có thể tách ra ngủ.
Hôm nay vừa vặn đi lấy, cô lại tìm hộp bỏ vào, thắt dây lụa đỏ, thoạt nhìn rất oách.
Vừa vặn ngày kết hôn là chủ nhật, cho nên Lận Xuyên cũng phải tham gia.
Một số chiến sĩ trong bộ đội cũng đi, dù sao cách rất gần.
Tô Tô vừa đi đến đó thì phát hiện có nhiều người quen, cho dù không gọi nổi tên nhưng cũng biết là lính của Lận Xuyên.
Cô cũng chào hỏi bọn họ, là một quân tẩu nổi tiếng cô còn được mọi người tôn kính, thậm chí còn có hoa hồng bà mai.
Thật ra hai người kia tính là tự do yêu đương, nhưng nếu cố chấp nói cô là bà mối vậy chỉ có thể ngược hướng gió.
Một vị lãnh đạo của bộ đội còn tới đây, khi ông ta nói chuyện còn nói với Tô Tô:
"Bà mai, bộ đội chúng tôi còn có nhiều người như Lận Xuyên, Thường Dược Tiến, cô làm quân tẩu, có phải cũng nên chiếu cố bọn họ một chút hay không? Tìm nhiều cô gái tốt giới thiệu, đến lúc đó chúng tôi phải cảm ơn quân tẩu như cô."
Một câu quân tẩu hai câu quân tẩu, Tô Tô không muốn đồng ý cũng không được.
Cô miễn cưỡng cười vui nói: "Đương nhiên là được."
Sau khi cô nói xong, các quân nhân ở đây đều vỗ tay.
Đương nhiên là bọn họ vui vẻ, có người giới thiệu đối tượng cho mà.
Tư vị độc thân không thoải mái, đặc biệt là khi tham gia tiệc cưới của người khác.
Lận Xuyên có chút đau lòng nàng dâu của mình, ngày hôm nay cô đều bận rộn đâu có thời gian giới thiệu đối tượng cho đám nhóc thối này.
Hôm nay Thường Dược Tiến rất vui, sau đó cũng uống không ít rượu, Lận Xuyên là người từng trải gần như đi khắp nơi cảnh cáo bọn họ đừng chuốc say người ta.