Nếu ba người cùng làm chính sự, vậy rất nhanh có thể nghiên cứu được băng vệ sinh nhỏ kia.
Lý tưởng của cô thì đủ đầy, nhưng hiện thực có chút vả mặt.
Đó chính là bọn họ dựa vào cá nhân đi tìm nhà xưởng hỏi một chút chuyện luôn có chút khó, bên Bạch Linh Linh còn đỡ, nhưng Lận Đông Hà vẫn luôn gặp một ít khó khăn.
Nhưng mà anh ta là nam chính, dựa theo cốt truyện thì không người nào có thể ngăn cản anh ta nên bước gây dựng sự nghiệp.
Chưa tới một tháng, bọn họ lại tụ tập ở nhà Tô Tô lần nữa.
Nguyên liệu đều đủ, nhưng mà muốn đến nhà xưởng làm thành hình là không có khả năng, cho nên cần phải có nhân viên có kỹ thuật tạm khâu vá nó nhìn xem tình hình.
Vì thế Tô Tô gọi Lận Hải tới, đừng nhìn tên nhóc này chỉ làm việc khuân vác, nhưng tới đây nhìn một cái trên cơ bản hiểu rõ.
Mặt cậu đỏ bừng nói:
"Thứ này không thể khâu lại, sẽ rơi ra mất, nhưng có thể dùng một ít keo nước dính bên trong, như vậy sẽ không bị tách rời từng tầng."
"Nhưng mà, hình như thứ này có hại đối với cơ thể." Tô Tô nói.
Kỹ thuật hiện giờ còn chưa đủ làm ra băng vệ sinh đủ tư cách, chỉ có thể làm từng bước.
"Có một ít keo thực vật tinh khiết, chẳng hạn như keo thực phẩm."
Lận Đông Hà mở miệng nói.
"Có lý." Sau khi có ý tưởng này Lận Đông Hà đi mua, sau đó Lận Hải dùng phương pháp thuần thủ công làm thành hình băng vệ sinh.
Đợi Lận Đông Hà trở về lại dính băng vệ sinh vào, tuy Tô Tô không dám lấy dùng, nhưng thí nghiệm một lát vẫn rất hút nước, ít nhất không long ra.
Kích cỡ cũng nhỏ, tính toán chỉ phí thật ra cũng không cao.
Nhưng mà làm bằng máy thì hơi khó khăn, dù sao nếu toàn bằng nhân công thì quá phí sức lực, cũng không sản xuất được nhiều.
"Cái này hẳn là cần một máy cắt và máy dập." Lận Đông Hà nói: "Hơn nữa..."
"Em biết, nhà máy của chúng em có một cái máy có thể trực tiếp tạo thành hình đế giày, em cảm thấy sửa cái khuôn đúc kia là được." Dù sao Lận Hải cũng làm ở nhà xưởng cho nên có chút kinh nghiệm.
Tô Tô nói:
"Đúng vậy, chính là loại này. Chúng ta tìm địa điểm nhà xưởng, sau đó lại dựa theo máy móc của nhà xưởng may vá làm máy móc, lại kiếm máy đóng gói, còn có nhân công thì có thể sản xuất."
Quả nhiên là người nhiều sức lực lớn.
Lận Đông Hà nói: "Vậy thì sẽ cần không ít tiền."
"Không sao, chúng ta góp lại, chỗ tôi có hơn một ngàn. Linh Linh, cô có bao nhiêu?”
"Tôi có thể lấy ra hơn 500, nhưng mà còn có thể lại góp thêm nữa."
"Tôi có hơn 500." Lận Đông Hà nói.
Như vậy có hơn hai ngàn, Tô Tô nói: "Không sao, không đủ chúng ta lại góp."
Thời đại này hơn hai ngàn đã không ít.
Vì thế Lận Đông Hà tràn ngập tin tưởng đi tìm máy móc.
Chưa tới năm ngày anh ta đã tìm được chỗ có máy móc, sau đó trả tiền trước.
Không hổ là nam chính đúng là có quyết đoán, Tô Tô tương đối bội phục.
Nếu đã tìm được máy móc còn phải tìm địa điểm nhà xưởng, chuyện này giao cho cô.
Tới chủ nhật không có việc gì làm đi ra ngoài tản bộ, sau đó thuê một dãy nhà đất gần đó, rất trống trải vừa vặn dùng để làm nhà máy, còn có kho hàng gì đó.
Quan trọng nhất là nơi này rất rộng, còn có tường bao.
Tiền thuê cũng không đắt, một tháng chỉ 80 tệ.
Tô Tô không chút nghĩ ngợi thuê nơi này, dù sao máy móc đã có, bất thành công tiện thành nhân.
Hai việc quan trọng đã định ra Bạch Linh Linh cũng sinh động hơn, cô ấy tìm một số bạn bè thu dọn một chút, sau đó nói mấy câu với cha cô ấy, một ít nguyên vật liệu được đưa tới, động tác rất nhanh chóng.