Mục lục
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đủ rồi." Lúc này hiệu trưởng Quan đứng dậy, nói: "Vốn dĩ không nên nói với các cô cậu chuyện này, nhưng mà trước mắt vì trong sạch của cô Tô tôi chỉ có thể nói một chút. Nhưng mà tôi phải gọi điện thoại trước đã. Đồng chí Tống, bà gọi điện cho anh cả thay tôi hỏi xem có thể nói những chuyện øì"

Tống Ái Anh đứng dậy chạy nhanh tới văn phòng gọi điện thoại, sau đó trở về nói: "Nói ra thì ông có thể nói là được, cụ thể đồng chí Tô không nhắc tới là được."

Tô Tô gật đầu nói: "Tôi sẽ dựa theo hợp đồng bảo mật."

Nhưng mà một câu này khiến các bạn học đều cảm thấy khó hiểu, đặc biệt là nghe bọn họ muốn gọi điện thoại hỏi lãnh đạo Quan Tần Duyệt Duyệt hơi ngây ngốc.

Còn không phải là đi ra ngoài làm phiên dịch cho bọn họ sao, đâu cần nghiêm túc như thế làm gì.

Sau đó thì thấy hiệu trưởng Quan nghiêm mặt nói:

"Lần này đồng chí Tô là đi làm phiên dịch của đoàn tham quan cho bộ đội, đừng cảm thấy chuyện này có vẻ rất vẻ vang, chuyện này nguy hiểm thế nào các người đâu ai biết? Biết vì sao đồng chí Tô nghỉ ngơi thời gian dài như thế không, bởi vì khi cô ấy làm phiên dịch gặp kẻ bắt cóc tập kích, một thai phụ như cô ấy vì cứu một chiến sĩ bị thương, cho nên nằm viện và tĩnh dưỡng một thời gian. Trong khoảng thời gian này cô ấy không nói với bất cứ ai, ngay cả bộ đội phái người đến tặng giấy khen cô ấy đều không mời bất cứ người nào đến. Hiện giờ các cô cậu đã biết, vì sao cô ấy phải nghỉ lâu như vậy chưa?"

Tô Tô cũng không biết nguy hiểm trong chuyện này, cô còn tưởng như ở thời đại của mình là thế giới hòa bình, ai ngờ lại có xung đột như thế.

Nhưng mà hiện giờ cô phải bày ra dáng vẻ của anh hùng, không thể khiến mình mất mặt.

Sau đó các sinh viên nghe thấy xong đều vỗ tay, thời đại này mọi người vẫn luôn tôn trọng anh hùng.

Đợi vỗ tay xong, Tô Tô cảm thấy có một số người cũng phải nên xử lý.

Ngay lúc này hiệu trưởng Quan đứng dậy, nói:

"Tôi cảm thấy đồng chí Tô đang dạy dỗ sinh viên cũng không có chậm trễ øì, các cô cậu còn có ý kiến gì không?"

Lúc này Tô Tô cũng mở miệng nói:

"Có lẽ các bạn không biết tôi bôi thứ gì trên lớp học đúng không? Thứ này là dầu cù là, sau khi bôi lên sẽ tỉnh táo hơn, khiến tôi không còn mệt mỏi không có cách nào đi dạy. Dù sao tôi cũng là thai phụ, sẽ mệt, cũng tương đối mệt mỏi."

Cho nên, hiểu lầm đều được cởi bỏ rồi đúng không?

Lúc này hiệu trưởng Quan nói với mấy bạn học có ý kiến: "Hiện giờ các cô cậu đã biết rõ, còn muốn nói gì không?"

Trình Quốc Đống thật sự không biết nên nói gì, bọn họ vẫn luôn nghe Tần Duyệt Duyệt nói cô làm phiên dịch cho người ta tích cóp được bao nhiêu tiền, còn bám được lãnh đạo gì đó, nhưng không ngờ tới người ta là mạo hiểm tính mạng đi làm phiên dịch cho bộ đội.

Trong lúc này bọn họ cũng ngớ ra, không nói được nên lời.

Tần Duyệt Duyệt thông minh nên càng không đứng ra, nhưng Tô Tô không chấp nhận chuyện bọn họ bôi nhọ mình cứ thế là xong việc.

Cô ngồi ở phía trên bày ra dáng vẻ của giáo viên, nói:

"Hiệu trưởng Quan, trường học chúng ta luôn có phong cách là tự do, có một số giáo viên cũng không muốn quản quá nhiều, hi vọng các sinh viên có thể lấy học tập làm nhiệm vụ của mình chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày. Nếu tôi đến bộ đội làm phiên dịch bọn họ không biết còn chưa tính, nhưng tôi muốn hỏi một chút các sinh viên vừa mới đứng dậy có phải là một số bạn học của tổ học tập tỉnh anh hay không?”

Một câu này khiến Tống Ái Anh lập tức nhìn qua, không khỏi nhíu mày, đúng là mấy người kia.

Sau đó Tô Tô lại nói:

"Lúc trước trường học mặc kệ mấy sinh viên ở trọ trường học như các cô cậu chiếm dụng ký túc xá còn tưởng các cô cậu thật sự đang học tập, nhưng hiện giờ xem ra chuyện này thì chưa chắc." Cô không nói tiếp, nhưng mà mọi người đều hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK