Nhưng cũng cảm nhận được anh Chiến Chiến không tình nguyện lắm, cơ thể rất kháng cự, nhưng không có biện pháp, ai bảo cô sợ.
Giữa trán Lận Dịch Nhiên đã đầy mồ hôi, càng cảm thấy mình không nên lỗ mãng đồng ý tới đây với cô như vậy, bị lăn lộn như thế là đáng phải chịu.
Nhưng mà đột nhiên, thật sự là đột nhiên lòng bàn tay anh nắm lấy một thứ, mềm mại còn có co dãn, quan trọng nhất chính là hình dạng của thứ này.
Một người đàn ông hơn hai mươi không có khả năng chuyện gì cũng không hiểu, cho dù bận rộn xem văn kiện cũng vẫn sẽ có thời gian.
Cho nên cả người anh đều ngây ngốc, lập tức để Thường Huy Huy ngồi ngay ngắn, nói: "Tránh ra."
Thường Huy Huy thật sự ngồi thẳng, nhưng mà khi khi màn ảnh khủng bố xuất hiện lại quấn lấy.
Lận Dịch Nhiên tức đến mức muốn chạy, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô lại đau lòng.
Không biết kết cục của bộ phim điện ảnh này thế nào, khi đi ra người anh đây mồ hôi.
"Không còn sức lực." Cô gái nhỏ lập tức ôm lấy cánh tay của anh, nói: "Dọa em vừa khát vừa đói toàn thân phát run."
Ha hal
Lận Dịch Nhiên rất muốn nói đáng đời.
Nhưng đến cuối cùng anh lại nói: "Đến quán nước ở phía trước ngồi đi, uống chút nước."
Thường Huy Huy đồng ý, hai người cùng nhau đi qua đó ngồi xuống còn uống ít đồ lạnh.
Sau đó cô gái nhỏ bắt đầu nêu cảm nhận sau khi xem xong,
"Anh nói xem phim nước ngoài đúng là lớn mật, bên trong có rất nhiều cảnh kia, đáng tiếc đều bị che mờ đi xem thật sự buồn bực. Dáng người của người đàn ông kia khá tốt, nhưng mà không thấy được trọng điểm..."
Phốc.
Lận Dịch Nhiên uống một ngụm nước suýt nữa bị sặc, không khỏi nhíu mày: "Nói linh tỉnh gì đấy?"
Thường Huy Huy trừng anh một cái nói: "Em không nói linh tỉnh mà, không phải là em chưa từng thấy bao giờ. Nói cho anh biết, em đã sớm không còn thuần khiết nữa."
Lận Dịch Nhiên lập tức ngơ ngẩn, anh vẫn luôn ôm tâm tư không dám nói với cô, vậy mà cô lại nói là mình đã không còn thuần khiết, đó là ý gì? Anh đột nhiên đứng dậy, trên trán hiện rõ gân xanh, nắm tay nắm thật chặt, sau đó nói ra từng chữ một:
"Người đàn ông kia là ai?"
Trực giác nói cho Thường Huy Huy biết biểu cảm của anh Chiến Chiến có chút không đúng, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, nói:
"Nhất Ca ở trường học chúng em, ồ, là một thi thể trong phòng phẫu thuật. Nhưng mà người ta hiến cơ thể của mình vì sự nghiệp y học của bọn em, cho nên bọn em đều rất tôn kính người đó, nên gọi người đó là Nhất Ca."
Lận Dịch Nhiên vốn tâm trạng không ổn định đột nhiên thả lại trong bụng, nhưng mà tưởng tượng đến cô gái nhỏ trước mặt từng xem qua cơ thể người đàn ông khác thì cũng không thoải mái lắm, tâm trạng trở nên rất không tốt.
"Hôm nay rốt cuộc là anh bị làm sao vậy, giống như người nào nợ anh mười tám vạn vậy. Ồ, em biết rồi, anh sợ hãi."
"Người nào sợ hãi?"
"Chắc chắn là anh sợ hãi, nếu không vì sao vẫn luôn xụ mặt? Anh lại không phải người tham gia quân ngũ, đâu cần phải học cha chúng ta, cả ngày bày ra gương mặt nghiêm túc như thế cho ai xem?"
"„" Những lời này có chút không dinh dưỡng anh không muốn nói tiếp.
"Chú Lận còn được chú ấy làm lãnh đạo ở trong bộ đội, nhưng mà cha em ấy à, ở nhà cũng xụ mặt, thoạt nhìn rất đáng sợ. Tưởng tượng đến sau này anh cũng càng ngày càng thích xụ mặt như thế, em cảm thấy cuộc sống đều không có ánh mặt trời."
Nghe những lời này của cô sắc mặt Lận Dịch Nhiên mới tốt hơn một chút, sau đó nói:
"Bớt nói mấy lời này đi, anh đắc tội em chỗ nào. Uống xong rồi muốn đi đâu, nói."
"Em đều mời anh đi xem phim điện ảnh rồi, có phải là anh nên mời em đi chơi hay không."
"Muốn đi đâu?"
"Muốn đi xem xe, gần đây em học lái xe, mẹ em nói mua cho em một chiếc xe, nhưng mà em đều không có thời gian đi xem, anh có xe đưa em đi xem đi"