Lận Hải ở bên cạnh đỡ lấy Tô Tô nói:
"Đúng vậy, cô đúng là không cần mặt mũi mà. Người gây dựng sự nghiệp với chị dâu tôi là anh hai, anh ấy chưa nói gì cô đã chạy tới đây nói chuyện, quay về học đại học của cô đi."
Tần Duyệt Duyệt kinh ngạc nhìn ba bọn họ, nói: "Sao mấy người có thể nói tôi như vậy, tôi cũng là..."
"Đừng nói mấy lời vô dụng nữa, ngày mai anh về thôn lấy chứng nhận ly hôn với bí thư chỉ bộ, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa." Lận Đồng Hà chưa từng nghĩ tới ly hôn với Tần Duyệt Duyệt, hôm nay là cô ta bức.
Tần Duyệt Duyệt lập tức lắc đầu, nói:
"Không, Lận Đông Hà sao anh có thể đối xử với em như vậy, em và anh vốn không có vấn đề gì. Là Tô Tô, là cô ta châm ngòi ly gián. Em chỉ suy nghĩ cho anh thôi, anh còn không rõ sao?"
Vì sao vĩnh viễn không rõ, nếu cô ta không làm như thế đợi đến khi nhà mẹ đẻ tới đòi tiền bọn họ sẽ không còn gì. "Anh hiểu rõ, em là vì chúng ta. Nhưng mà chuyện thiếu đạo đức như thế anh sẽ không làm, lại nói nếu không có Tô Tô và đồng chí Bạch anh căn bản không có khả năng xây dựng được nhà xưởng này. Biện pháp là Tô Tô nghĩ, bản mẫu là cô ấy mang từ nước ngoài về, nhà xưởng là cô ấy thuê, công nhân là cô ấy mời tới. Không có nhà xưởng, công nhân, anh sẽ không làm được gì. Còn đồng chí Bạch, nếu không có đống nguyên liệu của cô ấy thì anh dựa vào ai để kiếm mấy thứ đó? Không có bọn họ trợ giúp anh sẽ không là øì, nhà xưởng này cũng không kiên trì được."
Lận Đông Hà nói tình huống cơ bản nhất cho cô ta nghe, khiến cô ta hiểu rõ một chút có một số thứ không phải cô ta muốn là có thể đoạt, có một số việc thật sự không thể quá ngây thơ.
Như vậy chẳng những tổn thương hòa khí ngay cả bạn bè đều không thể làm, thậm chí có thể khiến mình gà bay trứng vỡ.
Nếu hôm nay Tô Tô tức giận, cô có thể trực tiếp cho cô ta nhà máy, xoay người người ta có thể lại xây một nhà xưởng.
Bạch Linh Linh là nể mặt cô chứ không phải nể mặt anh tal
Hơn nữa bọn họ đều cầm tiền đi, như vậy tài chính gốc của nhà xưởng sẽ không còn, muốn vận hành tiếp căn bản không có khả năng.
Đủ loại chuyện, Lận Đông Hà sẽ không nhìn nhà xưởng mình vất vả gây dựng sụp đổ như thế được. Đồng thời hiện giờ anh ta đang bận, thật sự không muốn vì chút chuyện nhỏ của cô ta mà đến lúc đó thành công dã tràng hết.
Đàn ông ấy à, trong một số chuyện sẽ tuyệt tình hơn phụ nữ một chút, đây là bí quyết giúp bọn họ có thể thành công.
Mà phụ nữ ấy à, hơn phân nửa nhao nhão dinh dính, ở trên tình cảm không làm được con dao sắc chặt đay rối.
Ví dụ như Tần Duyệt Duyệt hiện giờ nghe được Lận Đông Hà nói những lời này cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, cô ta vốn suy nghĩ chuyện làm nhà xưởng quá đơn giản, không khỏi hối hận.
Sau đó nghĩ Lận Đông Hà nói ly hôn chỉ là cho cô ta một bậc thang, lập tức xin lỗi:
"Rất xin lỗi, em không biết chuyện này có nhiều việc như thế. Sau này em sẽ không quản công việc của anh nữa, mỗi ngày còn làm cơm trưa mang tới cho các anh được không?"
Cô ta yêu kiều nói, kéo tay áo Lận Xuyên vung vẩy khiến người ta không chịu nổi.
Hừ.
Lận Hải quay đầu sang một bên, nói:
"Trước đây ở trong thôn không thấy cô ta làm nũng như vậy, vẫn luôn cao cao tại thượng, đúng là ở trước mặt đồng tiền người phụ nữ cao ngạo cũng có thể trở nên như thế... Không biết xấu hổ." Tô Tô lạnh lùng nhìn mọi chuyện, sau đó nói:
"Cho dù hai người giải quyết thế nào, sau này cô ta tuyệt đối không được bước vào nhà xưởng một bước, nếu không chúng ta sẽ giải tán."
Sau khi nói xong cô không nhìn vợ chồng bọn họ xoay người rời đi, nhưng mà đi hai bước đột nhiên nói:
"Hiện giờ cô không sợ người khác biết mình có chồng sao, lôi lôi kéo kéo như thế, nếu để đám sinh viên mê muội kia của cô nhìn thấy e rằng không xong đâu?”