Trên đường đi gặp Tống Ái Anh vợ của hiệu trưởng Quan, trí nhớ của Lận Xuyên rất tốt, lập tức nói:
"Chào chủ nhiệm Tống, bà đi mua đồ ăn sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, cậu là chồng của Tiểu Tô đúng không?"
Tống Ái Anh liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, lần trước gặp còn là buổi tối cho nên không nhìn rõ lắm, hiện giờ nhìn đúng là một cậu nhóc rất đẹp trai.
Bà ta vốn thấy Tô Tô không tệ còn định giới thiệu đối tượng cho đối phương, nhưng bây giờ xem ra thật sự không cần.
Lận Xuyên gật đầu, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.
"Cậu cũng muốn đi mua đồ ăn à? Tiểu Tô đâu?"
Đâu có chuyện đàn ông đi mua đồ ăn, còn là người tham gia quân ngũ.
"Tô Tô vì vấn đề công việc trong trường đã mấy ngày không ngủ, tôi thấy cô ấy mệt đến mức không chịu được muốn đi mua chút đồ ăn bồi bổ cho cô ấy." Lận Xuyên nghiêm túc nói, khiến người ta dễ dàng tin tưởng lời anh nói là sự thật.
Nhưng trên thực tế, Tô Tô chỉ ban ngày không ngủ mà thôi, buổi tối người ta vẫn ngủ theo lễ thường.
Vành mắt đen, chẳng qua là lâu lắm rồi cô không đọc sách liên tục cho nên hơi mệt mỏi, cũng không nghiêm trọng như lời anh nói.
Nhưng mà Tống Ái Anh tin, cảm thấy chột dạ.
Tình hình trường học có chút không tốt lắm, giáo viên khác đều rất nhẹ nhàng, chỉ riêng giáo viên tiếng Anh mới tới thì hơi bận.
Nhưng mà khiến cô gái nhỏ người ta cần ăn đồ bồi bổ, có vẻ như phải phản ánh lại với chồng mình.
Chỉ một lát sau hai người đi vào chợ bán đồ ăn mua đồ ăn của từng người, Lận Xuyên mua gà cho nàng dâu của mình.
Mỗi lần anh nấu trứng gà cho cô cô đều không vui, chỉ có thể mua mẹ của trứng gà, nghe nói gà mái đẻ trứng rất bổ.
Sau đó mua một miếng thịt heo to cỡ bàn tay, định làm thịt heo hầm.
Hai món đồ ăn này có thể để được hai ngày, ít nhất có thể ăn tới lúc trường học khai giảng.
Đương nhiên còn mua chút khoai tây cho cô, món ăn quê nhà, thật sự không được nấu chấm tương cũng có thể xong một bữa cơm.
Haizz, sao nàng dâu lại giỏi giang như vậy, có chút muốn làm việc thay cô làm sao bây giờ?
Khi trở về thấy Tô Tô còn đang bận rộn, anh không nói hai lời đặt đồ vào nhà rồi đi ra ngoài.
Tô Tô không biết người này đang làm gì, vì thế mở cửa nói: "Anh đang làm... A..."
Đối phương đang giết gà, chân đi giày giẫm lên gà, sau đó tay cầm con dao sáng lấp lánh, trên dao nhỏ máu.
Con dao của anh đặt dưới giày mình cọ hai cái sẽ trơn bóng như mới, sau đó trực tiếp cắm vào giày nói: "Sao em lại ra đây?"
Trường hợp đẫm máu như thế, đối với đứa bé sống trong thành phố lớn chưa từng trải việc đời lớn nào có vẻ quá đáng sợ.
Cô che miệng bắt đầu nôn khan, sau đó đóng cửa lại.
"." Xong đời, dọa đến nàng dâu, làm sao bây giờ?
Lận Xuyên có chút khẩn trương gãi đầu, thật cẩn thận mở cửa, sau đó thấy nàng dâu ngồi trên ghế thở dốc, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
"Vợ, em không sao chứ?”
"Không, đừng nói, để em thở ổn định lại đã."
Sau đó Lận Xuyên thật sự không nói gì, đứng thangtap ở chỗ đó đợi cô bình tĩnh lại.
"Anh nói xem, anh không thể rót cốc nước cho emà?”
"Haizz, anh lập tức đi rót." Lận Xuyên vội vàng cầm lấy cái cốc đi rót nước cho cô, còn rót ra một cốc khác nếm thử một ngụm nói: "Không nóng."
Tô Tô nghe anh nói thế cầm lấy uống một ngụm, sau đó nóng tới mức hít vào một hơi thật mạnh, nhíu mày nói:
"Thiếu chút nữa bỏng chết em."
"Không nóng mà?" Lận Xuyên cầm lấy uống một ngụm to, anh cảm thấy không nóng.
"Em không da dày thịt béo như anh?" Tô Tô trừng anh một cái, sau đó quay đầu tập trung vào công việc, còn một ít việc nữa là hoàn thành.
Lan Xuyên không dám quấy ray cô, im lặng đi hầm gà, lại nấu thịt.
Sau đó lau bàn nhỏ nói: "Vợ à, ăn cơm."
Tô Tô khép sách vào có chút mờ mịt quay đầu nhìn anh một cái, sau đó nói: ", ăn cơm thôi, em đi rửa tay."
Cuối cùng công việc của cô cũng hoàn thành, nhẹ nhàng thở ra.