Tô Tô thật sự khôi phục rất nhanh, hiện giờ trên cơ bản có thể đi khắp nhà.
Nhưng mà không thể giặt quần áo, không thể dính nước lạnh, sau đó không thể nấu cơm, nghe nói bị khói dầu hun vào cũng không tốt.
Nhưng mà vẫn có thể thu dọn đồ, ít nhất đồ chỗ cô không quá nhiều, xách theo ba lô to cơ bản có thể chạy lấy người.
Hôm nay có nhiều người tới giúp đỡ, chỉ trong nháy mắt đã thu dọn đồ xong.
Cuối cùng ba mẹ con bọn họ ngồi lên xe, vào nhà thì trực tiếp tới phòng có giường đất ở tầng một, chỉ trong nháy mắt thoáng hơn không ít.
Dọn giường có thể ngủ được bốn năm người, bên cạnh còn có cái tủ chủ nhà cũ để lại có thể dùng.
Tô Tô ngồi trên giường đất trong lòng vô cùng thoải mái, dù sao không cần co rụt một góc ở trên giường.
Con trai đặt trên giường đất cũng có thể vung vay tay chân, ít nhất sau khi buông ra tay chân có thể duỗi đạp loạn, còn không sợ thằng bé ngã xuống.
Mà cô và mẹ Lận đều có thể ngồi trên giường đất nhìn đứa bé, không cần một người ở trên giường người khác thì tìm ghế ngồi dưới giường nhìn.
Mẹ Lận thực sự sợ ngây người, không ngờ tới đám con trai nói mua nhà sẽ mua to như vậy, đây là nhà lầu, còn là nhà của bọn họ.
Chẳng trách nhiều tiền như thế, bà ấy tò mò xuống đất đi khắp nơi, sau đó trở về nói:
"Phòng bếp ở đây rất to, mẹ phải chuẩn bị nấu cơm cho bọn họ."
"Được ạ, hiện giờ phòng nhiều, nếu Lận Hải không muốn ở nhà xưởng có thể chuyển tới đây ở."
"Tên nhóc kia ở ngoài lăn lộn tới đây làm gì, để nó ở bên ngoài tôi luyện đi. Nhưng mà có việc gì con cứ gọi nó tới, hai ngày này cũng có thể ngủ ngon, dù sao mẹ ở đây, có thể bảo nó tới giặt quần áo làm việc gì đó."
Mẹ Lận nói.
Vừa rồi Tô Tô cũng chỉ thuận miệng nói, tuy trong nhà to nhưng mà Lận Xuyên ít trở về nhà, cô và em chồng ở cùng nhà sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Nhưng mà khi mẹ Lận ở đây cậu có thể tới ở mấy ngày, còn có thể giúp trông đứa bé. Me Lan bảo Tô Tô trông chừng đứa bé, mình thì cầm 20 tệ ra ngoài mua đồ ăn.
Hiện giờ đang là lúc dân trông rau, đậu que cà tím gì đó cần đều có.
Bà ấy mua ít rau xanh, lại mua thêm con gà, rất nhanh đã làm ra một bàn đồ ăn.
Mọi người tới đây giúp đỡ ngồi vào bàn ăn ăn vô cùng vui vẻ, sau đó Bạch Linh Linh và Thường Dược Tiến rời đi, bọn họ còn phải thu dọn nhà của mình, dù sao sắp kết hôn cần phải chuẩn bị nhiêu thứ.
Lận Hải giữ lại, hôm nay cậu xin nghỉ nửa ngày Ở cùng với mẹ Lan chủ yếu là phòng trước đây không có chỗ ở, cậu muốn ở lại cũng cảm thấy không quá tiện.
Dù sao Tô Tô người ta còn phải cho con bú, cậu không có chỗ để tránh.
Bây giờ thì hay rồi, nếu chị dâu cho cháu trai nhỏ bú bọn họ có thể ngồi ở phòng khách.
Chủ nhà cũ để lại ghế gỗ có thể ngồi, nhìn kiểu gì cũng thấy anh cả và chị dâu mình đã là người giàu có.
Ít nhất hiện giờ không có mấy người có thể ở nhà như vậy.
Lận Hải cảm thấy rất vui vẻ, nói: "Nếu có TV thì tốt quá."
Tô Tô cho đứa bé bú xong đi ra ăn cơm, đúng lúc nghe thấy Lận Hải nói như thế, thì nói:
"Chị có phiếu, nhưng nghe nói phải xếp hàng mới có thể mua được."
"Không cần đâu, lúc trước khi em đang đẩy hàng có quen một người bạn, chỗ cậu ấy có TV."
"Hiện giờ chị hữu tâm vô lực." Tô Tô nhún vai.
Mẹ Lận đi tới cốc con trai thứ hai của mình hai cái, nói: "Chị dâu con mới mua nhà lấy đâu ra tiền, đi sang một bên ngồi đi.
"Chị dâu em đi làm đất cho chị nhé, có thể trồng ít rau mùa thu." Lận Hải cảm thấy ngồi yên một chỗ không thú vị, hơn nữa mẹ mình ngồi ở đây cậu coi nơi này như nhà mình.