Trong lòng Lận Xuyên sốt ruột, vừa rồi nàng dâu nhà anh nói ly hôn, anh sợ nhất là từ này.
Vì thế anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Duyệt Duyệt, nói:
"Chúng ta không có tình cảm gì trong quá khứ, cô cút ra khỏi nhà tôi sau này đừng tới đây nữa. Nếu cô còn có chút tự tôn, thì nhớ rõ những lời tôi nói hôm nay."
Tần Duyệt Duyệt thật sự bị bọn họ chọc tức, xoay người chạy ra ngoài, quyết định sau này không dựa vào hai người kia cũng phải học xong đại học làm một sinh viên tự mình cố gắng tự tin.
Không có người ngăn cản cô ta, nhưng mà không ngờ tới cô ta đi nửa đường còn tố cáo vợ chồng bọn ho.
Khu vực đại học X này rất dễ gặp hiệu trưởng Quan và Tống Ái Anh, Tống Ái Anh nhận ra Tần Duyệt Duyệt nên hỏi một câu:
"Bạn học Tần, sao em lại khóc, đã xảy ra chuyện gì?"
"Em, em không sao, em chỉ tới thăm cô Tô và chồng cô ấy, chúng em chẳng những là đồng hương còn là thân thích, nhưng mà... Không nói nữa, em đi đây." Sau khi nói mơ hồ xong thì chạy đi.
Tống Ái Anh nhìn thoáng qua chồng mình, hai người đều không muốn quản nhiều việc không đâu như thế.
Nhưng mà vì sao lại khiến người ta khóc chạy ra?
Phải biết rằng quan hệ giữa giáo viên và sinh viên còn rất nhạy cảm, cho nên Tống Ái Anh dự định đi tìm hỏi một chút.
Đừng để đến lúc đó truyền ra giáo viên bắt nạt sinh viên, vậy thì không tốt.
Đợi tới nhà Tô Tô thì phát hiện cô đang ngồi soạn bài, mở cửa là chồng của cô.
"Tiểu Tô à, cô đang bận gì sao?"
"Không vội, đã xong rồi, chủ nhiệm Tống có việc gì sao?"
Tống Ái Anh không lòng vòng nói chuyện gặp Tần Duyệt Duyệt ra, còn nói cô ta khóc lóc rời đi, đương nhiên là muốn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tô không dối gạt chuyện Tần Duyệt Duyệt, trực tiếp nói chuyện cô ta là vợ của em họ Lận Xuyên.
Sau đó nói cô ta tới vay tiền, nhưng mà hai người phải nuôi con cho nên không cho vay, sau đó cô ta khóc lóc chạy ra.
Lại nói:
"Lúc trước khi bọn họ kết hôn nhà tôi cho vay tổng cộng tới 100 tệ, cô ta đi học đúng là cần dùng tiền, nhưng vừa vay là đòi 50 tệ chúng tôi không có nhiều như thế."
Có, cũng không cho vay.
Tống Ái Anh gật đầu: "Hóa ra là chuyện này, tôi còn nghĩ là hai người bắt nạt cô ta ấy chứ."
Bà ta không cần thiết phải tìm hiểu càng nhiều hơn, chỉ cần đừng tạo thành hiểu lầm gì thì tốt.
Nhưng không ngờ tới, ngày hôm sau Tô Tô bị ba sinh viên nam chặn trên đường từ ký túc xá tới nhà ăn.
Cô mới ăn cơm xong trở ra, kết quả thì thấy sinh viên nam lúc trước nói được Tần Duyệt Duyệt cứu dẫn theo hai bạn đồng hương chặn mình.
Sinh viên nam này coi nữ chính thành Thánh Nữ mà đối đãi.
Bởi vì cô ta đã cứu anh ta, cuối cùng còn dùng tiền của Lận Xuyên giúp nhà bọn họ, cho nên anh ta rất vui lòng làm một con chó của nữ chính.
Đương nhiên, hiện giờ chỉ giúp anh ta mà thôi cũng dám chạy tới trước mặt giáo viên là cô sủa gau gâu.
"Cô Tô, có việc muốn nói một chút với cô."
Trình Quốc Đống dẫn đầu cơ thể cao to, đứng ở chỗ đó có lực áp bách rất mạnh.
Nhưng mà Tô Tô không sợ anh ta, ôm hộp cơm hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Làm giáo viên chính là khác biệt với sinh viên, cho dù người kia bao nhiêu tuổi khi đối mặt với giáo viên luôn có chút chột dạ.
Huống chỉ hiện giờ mọi người đều chỉ thi đậu đại học, ra mặt càng không dám chọc giáo viên nơi này.
Cho nên loại chuyện tới tìm giáo viên gây sự, thật sự không nhiều lắm.
Mà Tô Tô thì lộ ra dáng vẻ không sợ anh ta, trái lại khiến ba người đàn ông đều có chút không dám làm ra chuyện øì quá khích.