Vì thế cô nói:
"Tôi là cô nhi, cho nên không hề có người nhà, cũng không cần về nhà. Ở đây, chính là nhà của tôi rồi."
Cô nhi?
Câu nói này của cô khiến bí thư với Lận Đông Hà đều kinh ngạc, không ngờ một cô gái yểu điệu xinh đẹp như thế này lại là một cô nhỉ.
Chắc là cô nhi chiến tranh nhỉ, dù sao thì những năm trước đó đều rất loạn.
Biết được chuyện này, bí thư với Lận Đông Hà mặc dù không hỏi kỹ, chỉ an ủi vài câu rồi về, nhưng trong lòng cũng có một chút thay đổi suy nghĩ về cô.
Một cô nhi có thể học hết đại học, lại có thể tích cực hướng về phía trước như vậy, thật sự hiếm có.
Còn Lận Đông Hà thì nghĩ về thân thế của mình, bởi vì anh ta cảm thấy mình cũng là cô nhi chiến tranh, chỉ có điều rất may mắn được nhà họ Lận thu nhận nuôi dưỡng.
Nhìn người đúng là không thể nhìn bề ngoài, và vốn dĩ anh ta nghĩ đồng chí Tô đó gả cho Lận Xuyên là có ý đồ khác, bây giờ lại cảm thấy có thể chỉ là vì anh cứu cô, sau đó nhà chú hai lại khá ấm áp, chỉ có như vậy.
Tô Tô không hề biết đầu óc nam chính suy nghĩ xa xôi như vậy, bây giờ họ đã luyện được kha khá rồi, sau đó thì chạy đến công xã. Mọi người ngồi hai chiếc xe lừa, trên đường đi vẫn còn luyện tập.
Bầu không khí rất tốt, bởi vì Tô Tô không muốn họ quá căng thẳng. Thật ra cũng không có gì phải căng thẳng cả, chẳng qua chỉ là một buổi diễn mà thôi.
Nhưng mà đến công xã, nhìn thấy người rất đông, đặc biệt là phụ nữ cực kỳ nhiều.
Mọi người cũng vẫn là rất tuân thủ quy củ, chỉ là cảm giác thời đại thật sự rất nhiều.
Sau khi tập trung đủ, có người sắp xếp họ vào lễ đường, sau đó báo tiết mục lên rồi cứ như thế bắt đầu.
Tóm lại nhìn trông không được chính quy, Tô Tô cũng chỉ có thể đi theo vào, sau khi báo tiết mục, họ ở đó đợi, không lâu sau thì có người thông báo cho họ biết khi nào lên.
Bí thư với đại đội trưởng Lận Đông Hà đều là đàn ông, bọn họ phụ trách chạy việc vặt, sau đó trông có vẻ là có thể đến tham gia hoạt động này cũng rất kiêu ngạo, nghe họ quay về nói, có mấy thôn không tổ chức được người nên không đến, sau đó bị thông báo phê bình rồi.
Người ở thời đại này rất xem trọng vinh dự, cho nên sau khi bị phê bình, đến công xã giải quyết chuyện sẽ đều bị người ta xem thường, cho nên đối với việc có thể đến tham gia, bí thư với Lận Đông Hà trông có vẻ đều rất vui.
Tô Tô lại cảm thấy, bản thân có thể hòa nhập vào được đã xem như là rất tốt rồi.
Nhưng mà, tiết mục thời bấy giờ đúng là rất đơn điệu, hoàn toàn có thể dùng tâm thái xem tấu nói* để xem tiết mục trong thôn.
Không phải là xem thường họ, mà là vì thời gian luyện tập không nhiều, thế nào mọi người cũng có sai sót, sau đó thì xuất hiện đủ loại tình huống buồn cười.
*Tấu nói (相声): một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Nào là lúc đi lên mới phát hiện có người không đi theo lên, nào là hát trật nhịp, thậm chí còn hát nhầm sang bài khác nữa.
Tóm lại, đừng mong chờ một đội ngũ phụ nữ trong thôn được lập thành trong chớp mắt có thể chính quy bao nhiêu, nhưng mà có thể biểu diễn như thế này thì đã không tôi rồi.
May mà, đội của Tô Tô bọn họ mang bông hoa đỏ lên thì tiếng vỗ tay rất lớn. Dù sao thì họ đứng cũng rất chỉnh te.
Sau đó, đọc diễn cảm thì mọi người cũng có thể đọc ra được, người nào không đọc được thì nhỏ tiếng chút, tóm lại cũng rất thuận lợi, cộng thêm Tô Tô viết cũng vô cùng đơn giản, nói cũng không bị líu lưỡi.