Cuối cùng Tô Tô cũng nấu xong bánh canh rồi, mặc dù bề ngoài không được đẹp lắm nhưng mùi vị cũng không tồi.
Ở nông thôn quan trọng ăn no là được, cộng thêm Lận Xuyên cảm thấy vợ mình có thể nấu được bữa cơm thế này, rất đáng để khen, nhưng mà anh không giỏi ăn nói, chỉ có thể dùng hành động để thể hiện, ăn một mạch hết hai bát.
Đó phải là cái bát lớn, khi họ đến ở nhà bên này thì tổng cộng có hai cái bát, dù sao thì thời đại này cũng rất nghèo, ở thôn núi nhỏ này, một gia đình có thể có hơn mười cái bát với đĩa thì là người có cuộc sống rất tốt rồi.
Thật ra Tô Tô muốn mua từ sớm rồi, nhưng mà bên công xã không có hộ kinh doanh cá thể gì cả, chỉ có thể dựa vào hợp tác xã mua bán.
Mà đồ đạc ở đó thì đa số cần có vé, cho dù cô có nhiều vé, nhưng tạm thời cũng không thể lộ liễu như thế được, tránh có người nói cô tiêu xài phung phí. Cái này còn đố, lỡ như làm hại đến thanh danh của Lận Xuyên thì không hay rồi.
Hai người ăn xong thì Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Bây giờ sắp qua mười lăm rồi, em muốn để ba anh em Lận Hải đến công xã bán giày, kiếm ít tiền học phí gì đấy, hơn nữa cha mẹ lo tổ chức hôn lễ cho chúng ta cũng không còn bao nhiêu tiền, đến lúc đó để vốn thuộc về em, còn tiền lời thì để cho cha mẹ với mấy em, anh thấy thế nào?"
Cô biết nhà họ Lận thiếu tiền, đặc biệt là Lận Hải còn phải kiếm vợ, Lận Sơn với Lận Giang đi học cũng cần tiền. Nhưng mà cha Lận với mẹ Lận, hai người già này sẽ không hỏi tiền từ cô và anh, mặc dù chưa chia nhà nhưng cũng không đến nỗi phải như vậy.
Sở dĩ vác nhiều giày về nhiều như vậy, chính là cô muốn để nhà họ Lận kiếm ít tiền.
Cho dù một đôi kiếm được năm xu, thì năm mươi đôi cũng kiếm được hơn hai mươi tệ đấy, hơn nữa có vài đôi giày có thể kiếm được một tệ, đến lúc đó ba mươi tệ đã đủ tiền tiêu cho hai người già và ba đứa con trai rồi.
Mắt Lận Xuyên sáng lên, anh biết lần này mình có tiền trợ cấp, muốn cho cha mẹ một ít.
Nhưng mà lúc đầu họ đã nói rõ rồi, đưa bao nhiêu, đưa lúc nào thì đã quyết định trước rồi.
Cha Lận sẽ không lấy nhiều hơn một chút nào, cho dù phải ra ngoài mượn, e là cũng sẽ không muốn trở thành gánh nặng cho con trai đã lập gia đình này.
Vốn dĩ anh còn đang buồn rầu vì chuyện đó, nhưng nghe thấy Tô Tô nói như vậy thì mắt anh liền sáng lên, sau đó nói:
"Em nói đúng, nhưng mà hôm nay muộn rồi, ngày mai lại gọi mọi người đến vậy."
"Được." Tô Tô dọn dẹp bàn, sau đó lại nấu nước tắm rửa rồi chui vào chăn. Lần này là một chiếc giường ấm áp, cộng thêm cô vợ yêu thích sạch sẽ, ở đâu cũng là mùi hương thơm dễ chịu, nên Lận Xuyên ngủ rất thoải mái, sáng hôm sau tỉnh dậy cảm thấy phần lớn vết thương đã lành hẳn.
Con người chính là như thế, có lúc cơ thể sẽ thay đổi theo sự thay đổi của tâm trạng, bây giờ Lận Xuyên cảm thấy toàn thân rất có sức sống, cho dù bị thương cũng muốn làm chút gì giúp họ.
Tô Tô gọi cả nhà họ Lận đến sân sau, sau đó nói ra kế hoạch kiếm tiền của mình.
Cha Lận nghe thấy thì rất hài lòng, nhưng ông ấy nói: "Cũng đừng chia nhà con nhà cha gì, bán giày kiếm được tiền thì cứ chia đi."
Lận Xuyên nói: "Không cần đâu."
Tô Tô biết ngay là không mong chờ vào anh được, vì thế cô cười nói:
"Con với Lận Xuyên cũng không cần chỉ tiêu gì nhiều, trong tay cũng còn tiền, hơn nữa nhập hàng lần này cũng đi nhờ xe quân đội, nên cũng không mất tiền lộ phí gì cả. Còn con cũng phải chăm sóc Lận Xuyên, không đến công xã được, đến lúc đó mọi người bán được thì cũng không cần đưa tiền đó cho con đâu. Hơn nữa, cũng không biết sẽ kiếm được bao nhiêu, lỡ như không kiếm được tiền thì đừng mắng con là được rồi."