"Đẹp." Nhưng mà ảnh chụp trắng đen có thể nhìn ra được môi hồng sao, có chút khó.
Chỉ có điều anh không nhắc nhở.
Nhìn dáng vẻ cô vui vẻ anh cũng rất vui vẻ, cho nên tùy cô đi.
Sau đó người chụp ảnh cũng không nhắc nhở, thống khoái chụp ảnh cho hai người, sau đó nói với bọn họ hai ngày sau tới lấy.
Tô Tô cảm thấy có chút muộn, nhưng mà được Lận Xuyên giải thích một lát mới biết như vậy đã nhanh lắm rồi.
Thông thường phải bốn năm ngày, theo lời chủ tiệm ảnh Quốc Doanh này nói chiều nay bọn họ vừa lúc mang tất cả ảnh đi rửa mới có thể nhận được trước.
Sau đó lại tới ga tàu hỏa mua vé, ngày đi là ngày lấy ảnh.
Xem ra, Lận Xuyên thật sự muốn mang ảnh chụp đi.
Không sao, mang đi thì mang đi.
Đợi mua vé xong Lận Xuyên dẫn cô tới tiệm cơm, sau đó hỏi cô muốn ăn gì.
Tô Tô cảm thấy hai bọn họ giống như đang hẹn hò, nhưng mà trình tự có chút hỗn loạn, sao đều kết hôn lâu như thế mới hẹn hò lần đầu tiên?
Cô vừa vui vẻ thì suy nghĩ mọi việc sẽ tốt hơn, sau đó phát hiện tiệm cơm thời đại này không có thực đơn, nhân viên phục vụ vừa dùng tạp đề lau tay vừa tiến tới hỏi ăn gì.
Tô Tô nhìn Lận Xuyên, như vậy gọi món ăn có chút khó.
Lận Xuyên nhìn nàng dâu của mình không quá quen thuộc với tiệm cơm, vì thế gọi hai đĩa sủi cảo chưng, sau đó thêm hai món ăn một canh.
Bởi vì anh ở nhà phát hiện có lễ nàng dâu nhà mình không phải người Đông Bắc thuần khiết, cô có chút thích ăn canh.
Đúng vậy, nhà Tô Tô thật sự là Đông Bắc, nhưng cô vào đại học cộng thêm thi thạc sĩ vẫn luôn lăn lộn bên ngoài.
Mấy cô gái trong ký túc xá đều đến từ phương nam, quan hệ của mọi người rất tốt, thường cùng nhau ra ngoài ăn uống, sau đó có thói quen ăn cơm tất ăn canh.
Đợi đến khi đồ ăn bưng lên hai người đều bắt đầu ăn, Tô Tô chỉ ăn năm cái sủi cảo đã cảm thấy no.
Người thời đại này đúng là thành thật, sủi cảo cũng gói to như thế. Sau đó uống canh, cô ngôi ở chỗ đó uống canh đợi Lận Xuyên tiêu diệt hết sủi cảo và đồ ăn của mình
Nói ra sức ăn của người đàn ông này thật sự khiến người ta bội phục, hơn nữa còn ăn hăng say, nếu không phải cô quá no chắc chắn còn muốn gọi thêm.
Nhưng mà người đàn ông của mình ăn cơm cũng đẹp trai.
Rõ ràng ăn vừa nhanh vừa nhiều, nhưng mà không lôi thôi chút nào.
Ngồi thẳng tắp, cơ thể đều đẹp hơn người khác rất nhiều.
Lại nghĩ tới đường cong cơ bắp rất đẹp kia, cô cảm thấy mình rất muốn nuốt nước bọt.
"Hay là, lại ăn thêm miếng nữa?" Lận Xuyên cảm thấy nàng dâu của mình như đang thèm gì đó, vì thế gắp một cái sủi cảo đưa tới.
"Em không muốn ăn, tự anh ăn đi." Cô không thèm sủi cảo, mà thèm cơ thể anh.
Nhưng mà cuối cùng chịu tội là cô, cho nên chỉ có thể thèm trong lòng, không thể nói ra.
Nếu thật sự nói ra, đối phương dám làm cô tới khi đỡ thèm có tin không?
Dù sao người khác có khả năng không tin, nhưng nàng dâu biết rõ Lận Xuyên mặt ngoài một vẻ sau lưng với mình lại là vẻ khác không muốn nếm thử.
Hai người ăn gần xong thì thấy một bóng người chạy vào, sau đó thấy được Tô Tô và Lận Xuyên thì đôi tay ấn lên bàn bọn họ, gương mặt trắng bệch nói:
"Anh, anh cả anh có tiền không, em muốn vay tiền cứu mạng."
Lận Xuyên đặt đũa xuống hỏi Lận Đông Hà: "Làm sao vậy?”
"Cô ấy, cô ấy mất máu quá nhiều, hiện giờ cần 50 tệ tiền cứu mạng."
"Tôi có, tôi mang theo." Tô Tô vừa nghe mất máu quá nhiều thì biết xảy ra chuyện gì.
Cho dù lúc trước nữ chính có lỗi với bọn họ cỡ nào, có lỗi nhiều với Lận Xuyên ra sao, nhưng mà mạng này vẫn phải cứu.
Lận Xuyên nghe xong cũng không hỏi kỹ khi nào trả nợ, sau đó ba người cùng chạy tới bệnh viện.
Tô Tô nộp tiền trước, sau đó theo Lận Đông Hà tới bên ngoài phòng phẫu thuật.